Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 696: Em còn yêu anh thật sao? (18)




Tần Chỉ Ái khóc thành tiếng, cô phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể nói được một câu: “Cầu xin anh, đừng nói nữa, đừng nói nữa…”

“Tiểu Ái, nếu có một ngày em gặp được cô gái kia, em có thể chuyển lời giúp anh không?” Cố Dư Sinh vẫn không để ý đến thỉnh cầu của Tần Chỉ Ái.

Trực giác nói cho Tần Chỉ Ái biết, cô đã bị đánh bại, cô không muốn nghe, cũng không muốn chuyển lời gì hết.

Cố Dư Sinh không cho cô trốn tránh, từ từ xoay người, đối mặt với cô.

Hắn không nhúc nhích ngắm nhìn gò má ướt mèm của cô, một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nháy mắt, sau đó trịnh trọng mở miệng: “Nói với cô ấy rằng, có một người đàn ông tên là Cố Dư Sinh, sẽ chờ cô suốt quãng đời còn lại.”

Nước mắt của Tần Chỉ Ái như một con sông vỡ đê, không ngừng rơi, cô giơ tay lên, cố gắng lau đi nhiều lần những nước mắt lại càng chảy mãng liệt hơn, cuối cùng, cô lại khóc rống thành tiếng.

Cố Dư Sinh thấy cô khóc rống như vậy, cũng để  yên cho cô khóc, qua một lúc lâu mới mở miệng, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Phiền Toái, anh đã nói như vậy rồi, em vẫn không chịu thừa nhận mình là Tiểu Phiền Toái mà anh vẫn luôn tìm sao?”

Tiếng khóc của Tần Chỉ Ái nhỏ lại, cô mơ hồ đoán được điều gì đó, trong lòng lại có chút kinh ngạc.

Lẽ nào, hắn đã biết cô…

Ý nghĩ này trong đầu cô còn chưa kịp hình thành, Cố Dư Sinh lại nói đáp án: “Tiểu Phiền Toái, từ lâu kỳ thật anh đã biết em là Tiểu Phiền Toái mà anh vẫn chờ đợi rồi.”

Tần Chỉ Ái ngước đôi mắt đỏ hồng nhìn Cố Dư Sinh.

Sao hắn biết cô là Tiểu Phiền Toái? Cô vẫn luôn che giấu tốt như vậy…

Cố Dư Sinh biết trong lòng cô lại buồn bực, nhưng hắn lại không giải thích với cô mà lại nói: “Tiểu Phiền Toái, yêu anh chịu nhiều uất ức như lắm phải không? Xin lỗi, sau này anh sẽ không để em chịu uất ức nữa, vì vậy… em… còn yêu anh không?”

Cố Dư Sinh nói xong, bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện gì, lại nói tiếp: “Tiểu Ái, em không cần phải lo cho ông, không cần phải lo đến chuyện của Lương Đậu Khấu, cũng chẳng cần để ý tin tức ồn ào mấy ngày nay, vì những thứ đó đều là đồ giả… “Bên ông, chúng ta có thể nghĩ cách giải quyết sau, bay giờ em chỉ cần nghĩ đến anh và em mà thôi!”

Từng chữ từng chữ của Cố Dư Sinh đều mạnh mẽ như vậy, cuối cùng, đáy mắt của hắn cũng phiếm hồng: “Vì anh và em, ích kỉ một lần, cân nhắc lại được không?”

Chỉ cần em còn yêu anh, chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, tất cả những vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa.

Chúng ta sẽ có biện pháp giải quyết mà, không đúng sao?

Cố Dư Sinh nghĩ, nhìn ánh mắt của Tần Chỉ Ái, ánh mắt hắn cực nóng mà đầy chờ mong.

“Anh hỏi lại em một lần nữa, Tiểu Phiền Toái, đã nhiều năm như vậy, chúng ta đã không còn như lúc trẻ nữa, mà em, còn yêu anh không?”

“Hay là nói cách khác, Tiểu Phiền Toái, anh muốn em giao cuộc sống còn lại của em cho anh, em có đồng ý không?”