“Ể?” Lục Bán Thành bị Tần Chỉ Ái hỏi thì rất bình tĩnh, sau một lát lại nói: “Thật ra bọn họ chưa từng kết hôn, lúc trước anh cũng cho là hai người họ đã kết hôn nhưng một lần Anh Sinh say rượu thì anh mới biết, lúc trước giấy hôn thú của họ là giả, là do Anh Sinh làm để bịt miệng hai người họ thôi…”
Không phải giấy hôn thú thật sự, vậy là có ý gì?
Đầu ngón tay cầm tách trà của Tần Chỉ Ái run lên, lòng bàn tay cô càng nắm chặt.
Lục Bán Thành vừa mới mở miệng, đúng lúc nhân viên phục vụ lại mang thức ăn lên, hắn liền im lặng, đợi đến khi nhân viên phục vụ rời đi, hắn nói Tần Chỉ Ái ăn cho nóng xong, vẫn nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, lại tiếp tục mở miệng: “Lúc trước là vì Cố lão gia hối thúc hắn mới phải làm hôn thú giả lừa gạt họ cho bớt phiền phức, còn đồng ý để Tiểu Khấu vào nhà mình ở, sau đó…”
Lục Bán Thành nói tới đây lại dừng một chút, nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: “Em có biết chuyện có hai Tiểu Khấu không?”
Biết, cô đương nhiên biết, bởi vì người Tiểu Khấu thứ hai chính là cô mà.
Tần Chỉ Ái “ừ” nhẹ một tiếng, lại giải thích thêm: “Trước đây có lần Ôn Noãn đã nói cho em nghe, nhưng chuyện cụ thể như thế nào thì em lại không biết.”
“Chính là chuyện của người giả dạng Lương Đậu Khấu rời đi, Anh Sinh liền đuổi người thật ra khỏi nhà...” Lục Bán Thành nói vài câu đại khái, sau đó liền đi thẳng vào trọng điểm: “… Nói tóm lại, Anh Sinh và Lương Đậu Khấu thật sự chưa kết hôn, hơn nữa từ trước đến nay anh ấy cũng chưa bao giờ muốn cưới Tiểu Khấu.”
Lục Bán Thành nói rất nhỏ nhưng trong lòng Tần Chỉ Ái lại run rẩy đến đáng sợ, đũa đang gắp sườn liền rơi lên bàn.
“Cẩn thận một chút.” Lục Bán Thành gắp lại cho cô một miếng khác.
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, cố gắng đè lại những gợn sóng trong lòng, có thể mở miệng âm thanh có chút run rẩy: “Cảm ơn anh!”
“Đừng khách sáo!” Lục Bán Thành yếu ớt cười, cúi đầu uống trà.
Tần Chỉ Ái cầm đũa gắp sườn lần nữa, trong lòng đã có đáp án nhưng mà vẫn giả vờ như rất tò mò, nghiêng đầu hỏi: “Anh Bán Thành, người kia là ai vậy?”
Lục Bán Thành nghe thấy câu này, đang định đưa đũa lên gắp thức ăn đột nhiên dừng lại, qua một lúc lâu mới gắp đồ ăn, biểu hiện như thường: “Chính là người do Tiểu Khấu tìm tới để đóng thế cô ấy.”
“Ơ…” Tần Chỉ Ái sợ chính mình để lộ sơ hở, cong môi cười cợt, nghĩ đến lúc trước Hứa Ôn Noãn kể cho mình nghe chuyện này mình đã phản ứng thế nào thì bây giờ lại làm y chang như vậy: “…Nghe thật là ly kỳ, giống như chuyện ngôn tình thời cấp ba em vẫn hay đọc ha.”
“Thật sao?” Lục Bán Thành chưa từng đọc ngôn tình nên không biết: “Anh không biết nó thế nào, nhưng mà anh chỉ biết Anh Sinh thật sự rất thích cô bé ấy.”
Lục Bán Thành gắp rau lại hạ đũa.
Nhắc đến chuyện cũ, trong đầu hắn lại hiện ra một đống chuyện.
Hắn dừng một lúc lâu mới mở miệng bổ sung: “…Là rất yêu, rất yêu luôn á…”
Lục Bán Thành không thể tìm thấy từ ngữ nào thích hợp để diễn tả loại tình yêu kia, lần này qua khoảng mười giây, hắn mới nói: “…Anh kể cho em nghe.”