Mãi đến khi chuông cửa vang lên ba tiếng, hắn mới nghĩ đến trên xe
của hắn có chìa khóa nhà, sau đó vội vàng quay trở lại xe, từ trong cốp
tìm một chìa khóa, mở cửa, bước nhanh về phía cửa phòng mình.
Vừa mới đi được nửa đường, liền thấy cửa phòng sáng đèn, cửa bị mở ra, là má Trương nghe thấy tiếng chuông cửa đi ra.
Bà đang ngủ bị đánh thức, cả người có chút mờ mịt, đứng trước cửa, nhìn
chằm chằm Cố Dư Sinh đang bước vào nhà một lúc lâu, mới phản ứng lại
được.
Lúc bà còn trẻ, đã là giúp việc cho Cố gia, nhìn thấy Cố Dư Sinh lớn lên, sớm đã đối xử với hắn như con.
Từ đầu năm ngoái, vì Lương Đậu Khấu mà hắn cãi nhau với Cố lão gia không
vui, sau đó hầu như cững không về nhà nữa, lúc này nhìn thấy Cố Dư Sinh, bà còn kinh ngạc một hồi, sau đó mới nghênh tiếp hắn: “Thiếu gia, cậu
trở về rồi, mau để tôi nhìn cậu một chút,… cậu gầy đi nhiều rồi…”
Cố Dư Sinh muốn lên lầu nhưng lại bị bà vây đến bực mình, liền gọi hai tiếng “Má Trương” xong, liền đi lên lầu.
Má Trương đuổi theo sát phía sau: “Thiếu gia, cậu có đói bụng không, có muốn tôi nấu gì đó cho cậu ăn không?”
Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, chỉ nói một tiếng cảm ơn đơn giản rồi đưa tay mở cửa phòng ngủ của mình.
“Thiếu gia, tối nay cậu muốn ngủ ở đây sao? Tôi sẽ lập tức trải giường cho
cậu…” Đã một năm trời Cố Dư Sinh không đến nhà này ngủ rồi,… má Trương
không ngậm được mồm, lấy chăn dra gối nệm từ trong ngăn kéo ôm ra.
Cố Dư Sinh không có thời gian mà cản má Trương lại, trực tiếp đi đến tủ
sách cạnh cửa sổ tìm trong ngăn kéo, bắt đầu lục tung lên.
“Thiếu
gia, sáng sớm ngày mai cậu có muốn ăn gì không?” má Trương vừa trải
giường vừa nói: “Sáng mai tôi phải nói quản gia đi mua con cá, làm món
cá hấp mà cậu thích ăn, sau đó để thêm đậu đỏ trên mặt.”
Má Trương nói xong, lại nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn đang kéo ngăn kéo tìm gì đó,
tất cả đều bị hắn lật tung lên, bà lập tức ném dra giường đang trải qua
một bên, vội vã chạy tới: “Thiếu gia, cậu đang tìm gì vậy? Cậu nói cho
tôi biết tôi giúp cậu tìm.”
Nói xong, liền thấy hắn kéo hẳn ngăn
kéo ra nhìn bên trong, thấy trống rỗng mới đứng dậy, đi đến một tủ gần
đó lật đồ bên trong lên.
Má Trương ngồi xổm xuống, vừa sắp xếp lại những nơi vừa bị hắn lật tung lên vừa thao thao bất tuyệt: “Thiếu gia,
cuối cùng cậu muốn tìm cái gì? Đã trễ như vậy rồi ngủ trước một giấc đi
rồi ngày mai dậy tìm tiếp được không? Ngày mai tất cả người hầu trong
nhà đều thức dậy, có thể giúp cậu tìm, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Cố Dư Sinh đứng trước tủ quần áo.
Bên trong đa số là những quần áo cũ đã lâu không mặc, chỉ có hai ba bộ âu phục, không thể tìm thấy gì từ đó.
Hắn tùy tiện sờ sờ, liền bước vào nhà vệ sinh, mở luôn tủ âm tường trong
nhà vệ sinh, sau đó mới quay đầu nhìn má Trương đang dọn dẹp những đống
lộn xộn hắn vừa mới tạo ra: “Má Trương, đồ lúc tôi còn đi học hồi nhỏ để đâu rồi?”
“Năm ngoái trong phòng quá nhiều đồ chiếm diện tích cho nên tôi đã dọn qua một lần rồi, tất cả đều để ở gác chứa đồ...”
Má Trương còn chưa nói hết, hắn đã đi ra khỏi phòng ngủ đến gác chứa đồ...