Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 428: Làm ơn trả tiền lại cho tôi (8)




Sở dĩ hắn đi ra là vì hắn đột nhiên nhớ tới lúc nãy hình như hắn ném đồ của cô ra ngoài đã vô tình ném luôn những thứ mà hắn đã mua tặng Tiểu Phiền Toái!

Nhìn những món quà kia, là hắn mua cho Tiểu Phiền Toái, sao có thể để cho cô ta mang đi?

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm chiếc túi kia suy tư trong chốc lát, sắc mặt chưa nhìn qua Lương Đậu Khấu đã bưng những hộp quà kia đặt xuống trước cửa, sau đó quay người trở lại trước mặt Lương Đậu Khấu.

“Dư…” Lương Đậu Khấu lần thứ ba gọi Cố Dư Sinh, chỉ là chữ “Sinh” còn chưa phát âm được thì hắn đã đưa tay ra, giật túi ở trên vai cô ra, sau đó đổ tất cả những thứ bên trong ra ghế phụ lái.

Lương Đậu Khấu bị những hành động của Cố Dư Sinh làm cho mơ hồ nhíu mày lại, nghi hoặc hỏi: “Dư Sinh, anh làm gì vậy?”

Cố Dư Sinh ngoảnh mặt làm ngơ, lật túi trong tay hai lần, xác định trong đó không còn gì nữa mới quay người muốn đi.

Hắn đi ra lấy vài thứ chẳng lẽ không phải vì muốn giữ cô lại? Sao lần này lại lấy chỉ một cái túi rồi quay đi chứ?

Lương Đậu Khấu nhíu mi càng ác hơn, cô xuống xe đuổi theo Cố Dư Sinh hai bước.

Người đàn ông nhận ra được cô chạy theo sau hắn, liền dừng bước.

Lương Đậu Khấu cũng vội vã dừng lại.

Hắn đưa lưng về phía cô, cô cũng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, thế nhưng hắn lại quan sát tất cả những thứ ở trước mắt.

Một chiếc túi thì có gì đáng xem chứ?

Trong lòng Lương Đậu Khấu lại nhổ một ngụm nước bọt, giật giật môi, vừa mới chuẩn bị lên tiếng, hỏi xem có phải hắn đồng ý cho cô ở lại không, người đàn ông quay lưng về phía cô bỗng nhiên lại xoay người, ném túi về phía cô, bỗng dưng lên tiếng: “Túi này chỉ có 123,000 đồng…”

Hắn nói giá của cái túi này cho cô biết làm gì?

Lương Đậu Khấu chậm chạp “A” một tiếng, lại nghi hoặc “Hả?” một tiếng.

Cố Dư Sinh đưa tay ra, mở miệng quả quyết hỏi: “Lương tiểu thư, xin hỏi cô chuyển khoản hay thanh toán bằng cách nào?

“A?” Lương Đậu Khấu cực kỳ bối rối, cô mở to đôi mắt khóc đến sưng đỏ, nháy mắt nhìn Cố Dư Sinh, không hiểu ý của hắn.

Cố Dư Sinh đợi một lúc, thấy cô ta vẫn không có ý định trả tiền, lại lên tiếng: “Chiếc túi này giá 123,000 đồng, trả tiền đi.”

Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại mở miệng nói: “Đó là quà tôi mua cho cô ấy, cô lại dùng qua rồi bây giờ không thể đưa tặng cô ấy nữa, tôi là tặng cho cô ấy, một phân tiền tôi cũng không muốn tốn cho cô, vì vậy phiền cô trả tiền lại cho tôi!”

Lương Đậu Khấu định thần, tầm mắt lại chầm chậm nhìn vào những chiếc hộp trước cửa.

Lúc này cô mới hiểu thì ra những chiếc hộp kia đều là quà hắn mua cho cô, không, nói đúng hơn… không phải cô mà là con bé đóng thế kia.

Thì ra hắn đi ra không phải vì cô đã uy hiếp được hắn mà giữ cô lại, hắn vì muốn đòi lại những món quà kia nên mới quay ra đây!

Mà vì bây giờ cô đã dùng cái túi này rồi nên hắn không lấy lại nữa… nhưng cũng không muốn đưa không cho cô xài miễn phí.