Cô vừa mới chạy đến cầu thang đã bị Cố Dư Sinh bắt cánh tay lại, cô
sợ đến nỗi hét lên một tiếng, sau đó không nghĩ nhiều quay đầu cắn cánh
tay hắn.
Cô dùng sức cắn, nhưng hắn giống như không cảm thấy đau, vung tay đẩy cô vào vách tường, sau lưng cô đau đớn, sức cắn cánh tay hắn cũng không còn, một giây sau Cố Dư Sinh liền áp cả người hắn lên người cô, giống
như muốn ép cô dính vào vách tường hoặc là một người sống sờ sờ như cô
biến thành một tờ giấy.
Tần Chỉ Ái bị kẹp giữa cơ thể của Cố Dư Sinh và vách tường, thở không nổi, cô nhịn khó chịu, liều mạng giãy dụa, nhưng một chút sức lực cũng
không có, cuối cùng cũng chỉ có thể cố gắng nói: “Anh thả ra, anh thả em ra, cách ra một chút,…”
Trong đầu Cố Dư Sinh chỉ lảng vảng những câu nói của cô: “Bởi vì tớ
không thích anh ta”, “Hy vọng anh ta ít khi về nhà một chút.”, “Tớ không muốn anh ta chạm vào tớ, mỗi lần như vậy tớ đều cảm thấy chán ghét.”
Cô cảm thấy ghét bỏ hắn, không muốn hắn chạm vào cô?
Cố Dư Sinh mãnh liệt bộc phát tức giận.
Hắn cứ nghe thấy mấy câu này, cảm thấy thật sự chói tai, hắn nghe đến nỗi lý trí của hắn đều tan thành mây khói, hắn giơ tay lên, che miệng
của cô lại: “Cô câm miệng, câm miệng cho tôi! Không phải cô đóng kịch
rất giỏi sao? Lúc tôi mới về nhà không phải cô còn đóng kịch rất tốt
sao? Bây giờ sao không đóng nữa đi? Bây giờ bắt đầu nói thật rồi sao?
Cách xa cô một chút sao?”
Cố Dư Sinh không biết tại sao lại cười toét môi, nghiêng đầu cười
khẽ, một giây sau, hắn liền buông thỏng ra, lui về phía sau một bước,
cách cô một khoảng nhỏ, sau đó nhìn cô chằm chằm cười ha ha: “Sau vậy?
Quân cờ như tôi còn chưa phát huy được tác dụng lớn nhất mà cô đã muốn
bỏ chạy rồi sao? Cô không sợ lại xuất hiện thêm một Lâm Ức nữa à? Hay là thấy cô ta vẫn còn có thể ở trong Làng giải trí nên thấy tôi vô dụng,
chẳng muốn lợi dụng tôi nữa?”
Quân cờ? Lâm Ức?
Tần Chỉ Ái đang cong người hít thở, nghe thấy mấy chữ này liền dừng lại, cô nhíu nhíu mày, qua mấy giây mới hiểu được ý của hắn.
Khó trách ngày hôm nay tại sao hắn lại phản ứng lạ như vậy, thì ra là hắn đã biết chuyện ở phòng chụp ảnh hôm đó rồi, Lâm Ức là bị hãm hại,
hắn cũng biết mình đã bị lợi dụng như một quân cờ.
Tần Chỉ Ái còn đang suy nghĩ, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lại tóm lấy vai
cô, để cô đứng trước mặt hắn, một tay giơ lên nắm cằm của cô, nhìn thẳng đôi mắt của cô, lại mở miệng, giọng điệu lạnh băng: “Nói thật cho cô
biết, cô cho rằng tôi thật sự muốn về nhà sao? Thích mỗi ngày nhìn thấy
khuôn mặt của cô sao? Tôi không ham! Cô thật sự cho rằng tôi muốn có con với cô sao? Bất quá là vì ông mà thôi!”
Cố Dư Sinh càng nói, đáy lòng lại càng đau, giống như bị người ta cầm dao đâm vào tim, khiến cho thân thể của hắn đều run rẩy.
Hắn muốn có con với cô, hắn chỉ muốn có con với cô, nhưng… cô không thích…
Hắn cho rằng cô chính là cuộc sống trong suốt quãng đời còn lại của
hắn, kết quả thì sao chứ? Cô chán ghét hắn, cô không cần hắn chút nào,
cô chỉ coi hắn như một quân cờ mà thôi.