Vẻ mặt của Cố Dư Sinh khá bình tĩnh, hắn nhìn thẳng ánh mắt của Tần
Chỉ Ái, cũng bình thường không có điểm gì khác biệt, thậm chí còn nhu
hòa hơn một chút.
Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, cất bước, chậm rãi đi vào phòng ăn, đứng trước người cô xa khoảng nửa mét.
Hắn mở miệng, âm thanh không lạnh nhạt, cũng không lạnh lẽo, giống
như đang nói chuyện phiếm, bình dị mà lại gần gũi: “Sao phải uống thuốc, em cảm thấy không khỏe sao?”
Nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi, Tần Chỉ Ái mới từ từ phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Cô nhìn thấy hắn ôn hòa như vậy, đầu không tự chủ được cúi thấp xuống.
Hắn không phải đã ngủ thiếp đi rồi sao? Làm sao lại đi xuống đây? Hình ảnh cô uống thuốc kia hắn đã nhìn thấy rồi sao?
“Sao không nói chuyện?” Cố Dư Sinh lại mở miệng, âm thanh dịu dàng chưa từng thấy.
Hắn càng như vậy, trong lòng Tần Chỉ Ái lại càng thấp thỏm sợ sệt, đầu ngón tay nắm chặt lọ thuốc trong tay.
Động tác tinh tế như vậy rơi vào tầm mắt của hắn, hắn nhàn nhã đưa tay về phía lọ thuốc trong tay cô.
Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn dấu lọ thuốc về phía sau trốn tránh bàn tay của Cố Dư Sinh, hắn nhíu mày lại nhưng một chút biểu hiện của sự
tức giận cũng không có, nhưng hắn lại cố duỗi tay dài ra hơn một chút,
bắt cổ tay của cô, kéo đến trước mặt hắn.
Tốc độ tim Tần Chỉ Ái đập nhanh hơn, tay cô vì dùng sức mà đổi qua tay khác.
Cố Dư Sinh hoàn toàn không có ý định dừng lại, biểu hiện trên mặt vẫn như vậy nhưng sức mạnh của hắn lại lớn kinh người, đưa tay nắm chặt lọ
thuốc của cô kéo ra ngoài.
Lúc hắn cúi đầu đọc chữ trên lọ thuốc, trái tim Tần Chỉ Ái liền ngừng đập.
Biểu hiện cùa Cố Dư Sinh vẫn như vậy, nhìn chằm chằm lọ thuốc một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Thời gian lúc này giống như đang dừng lại vậy, mấy phút ngắn ngủi
trôi qua lại giống như cả thế kỷ rồi, tầm mắt của Cố Dư Sinh mới từ từ
chuyển lên mặt Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái cho rằng Cố Dư Sinh sẽ tức giận, theo bản năng nhắm hai
mắt lại nhưng mà qua hồi lâu, trong phòng ăn lại yên tĩnh đến đáng sợ,
lúc này cô mới mở mắt kiểm tra kết quả, nhìn thấy Cố Dư Sinh đưa lọ
thuốc đến trước mặt mình, âm thanh lại mềm nhẹ như dòng nước mùa xuân,
dịu dàng truyền tới: “Cái này… là thuốc gì?”
Tần Chỉ Ái không dám nói chuyện, cũng không dám thở.
Cố Dư Sinh chuyển động lọ thuốc, đem ba chữ “Thuốc tránh thai” kia
đặt trước mặt cô, đối mặt với cô, hỏi lại lần nữa: “Lọ này… là thuốc
gì?”
Tần Chỉ Ái cúi đầu ngày một thấp.
Hắn không cho cô uống thuốc tránh thai, tất cả những viên thuốc tránh thai ngày đó hắn nhìn thấy đều đổ vào bồn cầu, cô cũng đã đồng ý là sau này cũng sẽ không uống nữa, cũng đồng ý cùng hắn có một đứa con, nhưng
mà… Đó là cô thay Lương Đậu Khấu đồng ý với hắn, cô là Tần Chỉ Ái, cô
không có tư cách… Lúc hắn đổ hết thuốc của cô, cô đã mua một lọ mới ngay sau đó rồi.
“Không nghe tôi hỏi sao? Hay là em cũng không biết đọc ba chữ này?”
Cố Dư Sinh khom người đem đầu tiến lại gần tai của cô hơn một chút:
“Chắc không phải là thuốc tránh thai đâu, đúng không?”