“Quá đáng?” Chu Tịnh đột nhiên nở nụ cười lạnh, cô bỏ tay khỏi tay
nắm cửa, quay người đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, sau đó tiến đến bên tai cô, hạ giọng nói: “Cô dùng thân phận của Lương Đậu Khấu nói câu nói
này, hay là đang dùng thân phận của Tần Chỉ Ái nói câu này với tôi?”
“Không sai, là tôi gọi điện thoại, Lâm Ức cũng là do tôi hãm hại, vậy thì sao? Tiểu Khấu và Cố Dư Sinh vốn là vợ chồng, tôi hỏi cô, Cố Dư
Sinh là chỗ dựa của Tiểu Khấu thì có gì là sai?”
Đúng vậy a… có gì sai chứ? Bọn họ là vợ chồng mà…
Chu Tịnh nói một câu, lại khiến cho Tần Chỉ Ái không giải thích được, vẻ tức giận bỗng chốc lại tan thành mây khói.
Cô chỉ là một người ngoài cuộc, cầm tiền đóng thế, chỗ này đâu phải chỗ cô có quyền phát biểu ý kiến chứ?
Tần Chỉ Ái mím môi một hồi, không lên tiếng.
Chu Tịnh lúc này mới ôm môi nở nụ cười, trong miệng nói, giọng điệu
tàn nhẫn vô tình: “Cô đừng quên, cô cũng chỉ là vì tiền mà giúp chúng
tôi để trả nợ.”
“Nói thật cho cô biết, chính là sợ phát sinh vấn đề cho nên mới rót
tiền hàng tháng cho cô, kiềm hãm cô, tốt nhất cô đừng có ý định gì không tốt, nếu tôi có thể để bọn cho vay nặng lãi không làm phiền mẹ và em
trai cô thì tôi cũng có cách để bọn họ mỗi ngày đều bị đòi nợ, bị đánh
hằng ngày, cô đàng hoàng một chút cho tôi!
Chu Tịnh nói xong một hơi dài, sau đó đứng thẳng người, giống như
không xảy ra bất cứ chuyện gì, cười cợt với Tần Chỉ Ái: “Cố Dư Sinh đang ở ngoài chờ cô, nhanh ra ngoài đi, đừng để hắn chờ sốt ruột.”
Nói xong, Chu Tịnh liền quay người đi về phía cửa một lần nữa, một
giây trước khi cô ra khỏi phòng, nghĩ đến chuyện gì, lại quay đầu cười
xán lạn với Tần Chỉ Ái: “À, quên nói cho cô biết, hai ngày nữa chuẩn bị, 12 giờ tối Tiểu Khấu sẽ đổi lại với cô!”
Vừa nói dứt lời, cô liền mở cửa ra ngoài.
Cửa phòng không khóa, qua khoảng một phút, Tần Chỉ Ái nghe Chu Tịnh cung kính gọi “Cố tổng.”
Sau đó, Tần Chỉ Ái lại nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Tiếng bước chân kia rất quen thuộc, là của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái vội vàng cúi đầu, hít sâu hai cái.
Cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm tình, Cố Dư Sinh đã đứng ở cửa: “Xong chưa?”
“Xong rồi ạ!” Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh, cúi thấp đầu, hít một hơi, mới ngẩng đầu mang theo túi đi về phía Cố Dư Sinh.
Sau khi lên xe xong, Cố Dư Sinh thắt dây an toàn cho Tần Chỉ Ái, mới
khởi động xe, hắn vô số, lại quay đầu hỏi cô một tiếng: “Về nhà sao?”
“Vâng!” Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu.
Cố Dư Sinh không dị nghị, lái xe về nhà một cách thuần thục.
Đi không lâu, điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên, xe phía trước tương đối nhiều, tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm, Cố Dư Sinh chỉ có thể nhìn
chằm chằm con đường phía trước, lung tung tìm điện thoại di động.
Tìm một lúc lâu, cũng không tìm thấy, Tần Chỉ Ái giúp hắn cầm điện thoại di động, vô ý nhìn vào màn hình, là thư ký gọi đến.