Editor: Dương Gia Uy Vũ
Phong cảnh của Thanh Khâu so với Côn Luân tiên sơn cũng không kém chút nào, không giống Côn Luân chứa đầy tiên khí mờ mịt, Thanh Khâu đập vào mắt đều là sự sống màu xanh lục, chỗ nào cũng có đại thụ che trời.
Hai người Mộc Khanh Khanh và Dung Hiên, một người là thần thú thời thượng cổ, một người là đế quân chấp chưởng một vùng tiên sơn, hai người này ngoại trừ lúc mới vừa vào Thanh Khâu hướng về phía quốc đô hành lễ ra, liền một trước một sau không hề cố kỵ tiến đến nam cảnh Thanh Khâu.
Mộc Khanh Khanh dựa vào miêu tả và nhắc nhở trong kịch bản, dễ dàng tìm được một hồ nước sáng ngời thanh tịnh mà cốt truyện viết.
"Chậc chậc..." Trong lòng Mộc Khanh Khanh âm thầm cảm khái, "Quả không hổ là diệu nhân nhi mà sơn thủy Thanh Khâu nuôi dưỡng ra, một hồ nước một đóa sen đến ngay cả bóng dáng cũng đều đẹp..."
Liếc xéo Dung Hiên bên cạnh một cái, trong mắt Mộc Khanh Khanh hơi có chút ý tứ hận rèn sắt không thành thép. Thân là nam chính, chẳng lẽ hắn vẫn không ý thức được nữ nhân của mình đang nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm sắp bị nam phụ thông đồng hay sao?
"Nhân vật mục tiêu công lược lần này xuất hiện. Tuyên bố nhiệm vụ một: Mang Nhan Dung về phủ đệ, cộng độ xuân -- tư -- tư --"
Một loạt tiếng trục trặc tư tư xẹt xẹt, âm thanh điện tử lạnh băng giống như vì bên ngoài ngăn trở mà bị chặt đứt.
Còn không đợi Mộc Khanh Khanh kịp nghi hoặc, nơi cánh tay lại truyền đến cảm xúc ấm áp làm cô hơi chau mày, "Đế quân đây là ý gì?"
Ánh mắt Dung Hiên có chứa thâm ý nào đó dừng lại trên người cô hồi lâu, trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc bởi vì nhăn mày thế nhưng lại mang theo một chút uy nghiêm, mở miệng tựa như muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày vẫn trầm mặc, dáng vẻ do dự thực sự không giống sự trầm ổn mà hắn nên có.
Cũng may trước một giây khi Mộc Khanh Khanh hết kiên nhẫn, Dung Hiên vẫn đúng lúc buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô ra.
"Dung Hiên thất lễ." Hắn nói cực chậm lại như có chứa thâm ý nào đó.
Cho rằng Dung Hiên đang nói đến chuyện nắm chặt cánh tay mình, Mộc Khanh Khanh cực kỳ rộng lượng gật gật đầu. Không để ý vẫy vẫy tay, cô liền không quay đầu lại mà đằng vân rời đi.
So với chuyện đi ngăn cản đối tượng nhiệm vụ và nữ chính thông đồng ở bên nhau, hiện giờ việc mấu chốt nhất vẫn là vấn đề mới vừa rồi hệ thống đột ngột mất liên lạc, cô cần phải tìm một địa phương an tĩnh kiểm tra hệ thống của mình trước đã.
Nam chính Dung Hiên đế quân của thế giới này vẫn còn ở đây, tia lửa của nữ chính và nam phụ cũng không cần cô, dù sao cũng sẽ có nam chính đi dập tắt. Dù sao thì, có nam chính ở đây, nào còn có đạo lý nam phụ và nữ chính nói chuyện yêu đương.
Hai tròng mắt Dung Hiên vững vàng nhìn bóng dáng đã đi xa, trên mặt treo nụ cười nhạt ấm áp lại phiếm lạnh lẽo, hắn nỗ lực áp chế tức giận trong lòng, vẫn khó nén khí chất âm lãnh, hắn cực kỳ khinh thường nhẹ liếc mắt nhìn đôi giai nhân bên hồ một cái, nhẹ nhàng phất tay áo, kết ra một tiên chú ném về phía hồ.
Bộ dạng tà khí hiện giờ của hắn, nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ không cho rằng là tiên nhân tiên phong đạo cốt, ngược lại cực kỳ giống đọa tiên trụy ma.
Lại nói, sau khi Mộc Khanh Khanh tùy ý bay đến một chỗ nào đó, liền vội vàng biến ra kết giới, kêu gọi hệ thống trong đầu.
Một mảnh im lặng. Ừm, hệ thống mất liên lạc Mộc Khanh Khanh cô vẫn là lần đầu tiên thấy.
Đây có thể nói là rất kích thích.
Làm một phép so sánh, đây giống như là cô lái một con thuyền được xưng là thành quả khoa học kỹ thuật tối cao của nhân loại đi đến một tinh cầu xa lạ thăm dò, gánh vác nhiệm vụ trọng đại, ngay lúc dự định vì lịch sử phát triển của nhân loại cống hiến sức lực của chính mình, chiếc phi thuyền cô dùng để về nhà kia lại hỏng mất.
Chí hướng rộng lớn của cô cứ như vậy bị mạt sát.
Lặng im vài phút, sau khi Mộc Khanh Khanh trải qua suy nghĩ cặn kẽ và đấu tranh tư tưởng nghiêm khắc, rốt cuộc cũng đưa ra một quyết định vĩ đại: Đối với loại tình huống ngoài ý muốn không lường được này, cô vẫn nên về Côn Luân sơn của mình nghỉ ngơi trước rồi chờ đợi cứu viện của công ty đi.
Còn nhiệm vụ công lược nam phụ, hệ thống cũng mất, còn công lược cái gì nữa.
Ý định của Mộc Khanh Khanh là muốn tạm nghỉ ngơi trên Côn Luân sơn một đoạn thời gian, lại chưa từng nghĩ tới các thần tiên trên trời dưới đất đều không muốn cho cô cơ hội tạm nghỉ, tiễn đi một vị thần tiên tới bái phỏng, lại nghênh đón một vị thần tiên đã hẹn trước khác.
Phủ đệ của Trạch Khanh thượng thần trên Côn Luân sơn những ngày gần đây đều có khách khứa đến chơi nối liền không dứt, còn trong phủ của Dung Hiên đế quân cùng tồn tại trên Côn Luân tiên sơn cũng không tránh được bị tiện đường quấy rầy bái phỏng mấy phen.
Chỉ là lúc này Dung Hiên đế quân lại không hề có hứng thú với mấy chuyện phức tạp này, thậm chí còn tuyên bố với bên ngoài thân thể mắc bệnh nhẹ không tiện gặp khách.
Dung Hiên đế quân "Thân thể mắc bệnh nhẹ" không hề tĩnh tâm tu dưỡng như bên ngoài suy đoán, mà là đang kiệt lực tìm tòi nghiên cứu "Khí linh" mà lần trước đã âm thầm cướp đi ở chỗ Trạch Khanh thượng thần.
Hắn từ ngàn năm trước khi vừa mới gặp Trạch Khanh thượng thần liền bị câu mất tâm thần, không thể phủ nhận chính là, trái tim nhất kiến chung tình lúc trước không thể thiếu sự xúc động thời niên thiếu vô tri, tuy nói là bị cự tuyệt nhưng cũng không có quá mức sa vào bi thương, chỉ là một loại tình tố buồn bã mất mát dễ hiểu mà thôi.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lúc đó mang theo vài phần cô đơn trải qua mấy ngày sau, trong lúc hắn vô ý lại mang theo vài phần cố ý biết được tin tức Trạch Khanh thượng thần lâm vào ngủ say, ngẩn ra một lúc, Dung Hiên liền trở về phủ của mình, đào bình lần trước cực cực khổ khổ trộm được từ chỗ Tửu Tiên ra, nhìn mấy chữ "Túy Tiền Trần" xiêu xiêu vẹo vẹo trên bình, bỗng nhiên cười một tiếng, cứ tưởng là rượu mạnh rượu ngon trên trời dưới đất từ xưa đến nay, nhưng cũng không thoát khỏi cái tục danh chuyện cũ năm xưa.
Tửu lượng của hắn còn thấp, vò rượu này lại là rượu tiên quý giá nhất, nói vậy nhất định có thể khiến cho hắn vừa uống đã say.
Dung Hiên vốn định say qua mấy ngày, sẽ bỏ qua tư vị dứt tình này. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chính là, hắn vốn chỉ muốn say một hồi quên một hồi như đã qua đại mộng mấy đời, nhưng không những không quên được, ngược lại còn rơi vào tất cả hoàn cảnh còn lại của cuộc đời này.
Say rượu khiến hắn lâm vào những mộng cảnh ngắn ngắn dài dài khác nhau, hương diễm ngọt ngào phiếm màu kiều diễm, điều duy nhất giống nhau chính là đó đều là chuyện tình kiếp trước giữa hắn và Khanh Khanh.
Kiếp thứ nhất, nàng là thầy của hắn, nàng làm bạn cùng mình vượt qua sinh lão bệnh tử.
Kiếp thứ hai, nàng là người yêu ái biệt ly tìm không được khó kìm nén của hắn.
Kiếp thứ ba, nàng là sự cầu không được của hắn, hắn hèn mọn mà nhận lấy tất cả của nàng.
...
Phật nói: Ba ngàn thế giới vô biên.
Thì ra, nàng sinh ra đã là số mệnh của hắn, là người hắn không thể buông tay. Trải qua ngàn năm luân hồi, cuối cùng vẫn khó có thể quên.
Sau khi hôn mê bảy ngày, chuyện thứ nhất hắn làm sau khi tỉnh lại đó là ngự phong tới Côn Luân sơn, hắn cách xa trăm mét, dù cho trong lòng có nhiều tình cảm muốn phát tiết kể lể, nhưng sau khi yên lặng mà đứng hết mấy ngày, hắn vẫn an tĩnh trở về phủ của mình, trong lúc đi rồi trở về, Dung Hiên chưa từng kinh động tới bất cứ kẻ nào.
Dung Hiên cũng không phải chưa từng nghi ngờ, những thế giới trong mộng chính mình cũng chưa từng nghe qua, không có một thế giới nào thuộc Lục giới.
Hơn nữa, nếu nói trong mộng đều là chuyện tình kiếp trước, nhưng Khanh Khanh nàng lại là thượng thần, còn là thượng cổ thần thú, không vào luân hồi cũng không có chuyển thế thì lấy đâu ra kiếp trước.
Hắn thậm chí đã suy nghĩ những cái gọi là "Kiếp trước" mà hai người đã bên nhau cả đời, có phải đều là sau khi mình yêu mà không được nên nảy sinh ảo tưởng tâm ma hay không. Nhưng ý niệm này mới vừa hiện lên, Dung Hiên lại rất nhanh đã bình thường trở lại, tâm ma cũng thế, phán đoán cũng vậy. Dù sao chính mình cũng trốn không thoát.
Thời gian trầm luân chờ đợi ngàn năm, rượu cũng quả thật là một thứ cực tốt.
Ban ngày, hắn ngụy trang một vẻ mặt ấm áp tươi cười đi tiếp cận người yêu trong lòng mình, nhưng khi đêm tối đến, toàn bộ vẻ mặt của hắn đều trở nên dữ tợn, hắn nằm trong tẩm điện, từng tiếng gọi Khanh Khanh của hắn, một lần lại một lần dựa vào ký ức triền miên trong quá khứ an ủi hạ thân sưng to của mình, tất cả dâm dục dần dần cổ vũ ác niệm trong lòng.
Hắn bắt đầu nếm hết tư vị tâm ma, sa vào dục niệm tiêu hồn thực cốt, sau khi tinh thần thanh tỉnh chính là tra tấn đau đớn.
Ngày ngày đêm đêm đều bị vây khốn không thể thoát thân.
Lúc Mộc Khanh Khanh ngủ đến năm thứ năm trăm, rốt cuộc Dung Hiên cũng được phụ quân mình cho phép làm chủ Côn Luân sơn.
Hắn có thể chờ năm trăm năm chưa từng gặp người yêu. Nghi thức xã giao cầu phúc bảo hộ hắn có thể không cần. Lạnh nhạt cự tuyệt ngàn năm không đổi hắn cũng có thể chịu đựng. Nhưng chỉ có một chuyện, nếu có một nam nhân khác xuất hiện trong tầm nhìn thậm chí trong lòng của nàng, sẽ làm hắn phát điên.
Hoặc là nói, nếu phát điên rồi hắn sẽ khó có thể che giấu bộ mặt thật của chính mình.
_________
Dương: Chương này có hơi khó hiểu nên ta sẽ giải thích một chút:
🌼 Ngàn năm trước, Trạch Khanh thượng thần đã từng từ chối Dung Hiên một lần. Nhưng hắn cũng không có quá nhiều mất mát.
🌼 Sau đó Trạch Khanh thượng thần ngủ say 500 năm, Dung Hiên sau khi biết tin thì tìm đến rượu "Túy Tiền Trần" vì muốn dứt tình. Nhưng không ngờ rượu này lại giúp hắn nhớ lại những TG trước (tên rượu có thể hiểu nôm na là "Say kiếp trước"). Nhưng lúc này bản thân Dung Hiên không hề có ký ức của TG thực cho nên chỉ cho rằng những gì mình mơ thấy là chuyện kiếp trước. Từ đây hắn mới bắt đầu có tình ý thật sự với Khanh Khanh, còn tình cảm trước đó chỉ là do thiết lập nhân vật mà thôi.
🌼Dung Hiên của hiện tại chính là một người có lòng chiếm hữu cực mạnh khoác vẻ ngoài ngụy trang nho nhã.
🌼 Còn "Khí linh" mà Dung Hiên cướp về chính là hệ thống đó mà.