Ép Hôn

Chương 55: Chương 55





.....::::::Sáng sớm::::::........
Vừa bước vào trường, con bé đã thấy Mike và Kavin có vẻ lo lắng bước đến, Hana thì chạy nhanh đến ôm chầm lấy mình.
- Có chuyện j` thế? -con bé ngạc nhiên hỏi rồi đưa tay xoa xoa đầu Hana.- Ai bắt nạt cậu ak`?
- Ko. Tại.....tại tớ lo cho cậu quá. Hức!
- Lo? Lo j`?
- Tại cô hôm qua tự dưng biến mất tiêu chứ sao.- thằng nhok thong dong đáp.
Con bé "ak`" một cái thật to, rồi nhìn Hana cười hiền. Đưa tay lau nước mắt cho Hana, nó quay sang nhìn Mike.
- Tôi vẫn chưa cảm ơn cậu.
- Chuyện j` cơ?- Mike ngạc nhiên.
- Thì là.......
- Ak`, nhờ cậu mà có ng` sắp chết rồi đó.- thằng nhok chen vào.

- Tôi ko có mượn anh nói.- con bé lườm thằng nhok một cái thật sắc.
Thằng nhok nhún vai một cái rồi bỏ vào trong lớp. Ở phía sau, con bé ko ngừng lầm bầm **** ***. Mike và Hana thì ngơ ngác nhìn nhau ko hiểu thằng nhok vừa nói cái j`.
- Cậu thật sự định làm vậy ak`?- Kavin đột ngột hỏi.
- Áh! Cậu là......
- Tôi là Kavin, bạn của Ken.
- Vậy hả? Nhìn anh trông quen ghê, mà.....tôi ko tài nào nhớ ra đc.- con bé gãi đầu, cười cười.
- Cũng ko trách cậu đc, chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần, sau đó tôi có việc nên đã sang Pháp.- Kavin hờ hững nói.
Con bé gục gặc đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Rồi chợt nhớ lại câu hỏi luc nãy của Kavin, con bé ngước đầu lên.
- Nhưng anh hỏi thế là sao?
- Tôi chỉ nghĩ cậu có quá tay ko? Dù sao thì cũng chỉ là quá khứ, sao cậu lại cứ mun khơi nó lại?

Con bé sững ng` nhìn Kavin một lát, ánh mắt đột ngột trở nên sắc lạnh, nó nhìn thẳng vào mắt Kavin, cố để mình ko gằn giọng.
- Tôi ko hiểu vì sao anh bik, nhưng nếu là tôi, anh cũng sẽ làm như thế thôi. Hơn nữa, đối vs tôi, chuyện đó chưa bao h là quá khứ. Anh chưa từng trải qua nên anh ko hiểu, nó đã luôn đeo bám tôi suốt 2 năm qua, hiện ra rõ ràng như chỉ là mới hôm qua. Nó đã khắc quá sâu trong trí nhớ của tôi rồi......
- Vậy thì tùy cậu thôi.- Kavin nhún vai rồi bỏ đi.
Con bé khẽ thở dài. Thật sự, nó đã quá tay rồi ư????? Mãi nghĩ, con bé đi đến vườn trường mà ko hay.....
- Anny!- tiếng gọi làm con bé giật mình quay lại.
Từ xa, một ng` con trai vội vã chạy đến. Ko ai khác, đó chính là Jun (Trịnh Minh Vương). Con bé khẽ nhíu mày.
- Anny, em.....
- Tìm tôi có việc j`?- con bé lạnh nhạt nói.
- Anh chỉ mun hỏi em có sao ko? Tại hôm qua.....anh thấy thái độ em rất lạ. Sao em lại nói như vậy? Thực ra em mun ám chỉ j`? Anh ko hiểu.- Jun nói một hơi, nhìn con bé đầy thắc mắc.
Im lặng chờ anh nói hết, con bé mới khẽ cười nhạt, nhếch mép nói đầy khinh bỉ....
- Ám chỉ j` ak`? Tôi nghĩ anh phải hiểu điều đó hơn ai hết chứ?
- Em....em nói vậy là sao? Anh thực sự ko hiểu j` cả.- Jun bắt đầu thấy hoang mang, tự hỏi mình có làm j` sai khiến con bé giận.
Con bé nhìn anh một lát rồi bỗng bật cười lớn- nụ cười đầy mĩa mai. Jun nhìn con bé cười mà ko hiểu j` cả, lòng lại càng thấy rối hơn.