Ép Hôn

Chương 48: Chương 48





Ngay lập tức, Tuyết Nhi gần như tỉnh ngủ ngay lập tức. Giọng nói.....giọng nói này......làm sao cô....quên đc......giọng nói xuất hiện trong mỗi giấc mơ....
- Thanh Thanh! Là cậu thật sao?- cô reo lên vui sướng.
-
- Tớ.....Oa....oa.....Tớ nhớ cậu lắm....
-
Cuộc nói chuyện đó diễn ra cho đến nửa đêm, và xem ra nội dung cũng ko mấy thú vị đối vs ng` ngoài, chỉ trừ một đoạn.
- Thanh Thanh, tớ.....nếu.....cậu.....- Tuyết Nhi ấp úng.
-
- Ak` ko, chỉ là....chúc cậu ngủ ngon.
Cắt máy.

Tuyết Nhi dập máy vội vàng, cô ko cho con bé bik tâm trạng hỗn loạn của mình hiện h. Cô.....thực sự đã mun nói cho nó bik về chuyện của mình và anh. Nhưng.....có cái j` đó ngăn cô lại.....Cô ko bik......Cô ko hiểu...là cái j`????
Dối trá. Thực ra cô bik. Thực ra cô hiểu. Là j`? Cô bik rõ hơn ai hết. Chỉ có điều, cô ko dám thừa nhận.....
Cô sợ......cô sợ mình chưa thật sự yêu anh, nói ra lại sợ con bé lo, nên thôi. Haiz! Giữ bí mật thật ko dễ chút nào.....
Trong lúc đó, ở Vương Quốc Anh xa xôi, có một cô bé ngước mặt lên nhìn trời, khẽ mỉm cười.....
- Đã đến rồi ak`.....sớm hơn mình nghĩ đó....nhưng dù sao cũng ko thick cảm giác này chút nào......
Những ngày tháng tiếp theo trôi qua một cách yên bình như vốn dĩ nó là thế. Song......mấy ai bik đc đây lại chính là "mắt bão", mọi chuyện bây h mới thực sự là bắt đầu.....
-?
- Sao thế?
-- Tuyết Nhi ngập ngừng.
- Uhm.....để xem nào, tớ sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, có lẽ là tháng sau.
-
- Tớ sẽ chờ nghe điều bí mật của cậu
-
Cắt máy.
Con bé cầm điện thoại trên tay, bất giác buông một tiếng thở dài. Rõ ràng đang cười, nhưng sao hàng mi lại ướt đẫm....????
Máy bay hạ cánh.

Mệt mỏi sau một chuyến bay dài, con bé uể oải bước ra sân bay. Có lẽ do chuyến bay dài chênh lệch về múi h khiến nó hơi mệt. Tuy vậy, nó vẫn mun gặp Tuyết Nhi.
- Đến trường Tetan đi.
- Tiểu thư, mọi ng` đang đơ......
- Tôi bảo đến trường Tetan- nó nhấn giọng- còn nếu ko mun, đưa chìa khóa đây, tôi sẽ tự đi.
- Vâng.- ng` lái xe bất lực gật đầu.
Xe dừng lại trước một ngôi trường lớn, khang trang, hiện đại. Tuy vậy nó cũng chẳng có mấy thời gian mà ngắm nhìn. Bước thẳng vào phòng hiệu trưởng, nó ngồi xuống một cách mệt mỏi.
- Tiểu thư.
- Trần Linh Tuyết. Học lớp nào?
- Dạ......- tiếng đánh máy- dạ, Trần Linh Tuyết, học sinh lớp 9A2.
- Đc rồi.
Một cuộc đối thoại siêu ngắn. Sau khi tìm đc thông tin cần thiết, nó đi về phía khu vực cấp II. Lớp 9A2. Thật ko hiểu sao Tuyết Nhi cứ thick làm thế. Đáng nhẽ cậu ấy phải học lớp 9A1 chứ? Haiz! Mặc kệ, Tuyết Nhi đã mun thì có trời cũng ko cản đc.....
- Áh!

Tiếng hét nhỏ nhưng cao vang lên làm nó hơi giật mình, quay đầu nhìn theo phản xạ. Phía kia.....hình như là vườn trường thì phải, trông cũng khá kín đáo. Thật là bik chọn nơi để "xử lí". Con bé khẽ cười nhạt trước suy nghĩ đó. Dù sao cũng ko phải chuyện của mình, nó định bước đi thì một câu nói vang lên, thu hút sự chú ý của nó.
- Đây là bài học ày, Trần Tuyết Linh, mày mà.....blah...blah......
Thoáng chốc, con bé sững ng` trước cái tên quá sức quen thuộc vs mình. Khẽ nhíu mày, nó bước sâu vào trong khu vườn. Một cảnh tượng đau lòng ập ngay trước mắt......Tuyết Nhi ở đó- ngay trước mặt nó, mái tóc bị cắt tơi tả, áo quần bị dày xéo ko thương tiếc....Tuyết Nhi......
Tay nắm lại thật chặt, con bé nghiến răng đầy tức giận. Đây là chuyện mà Tuyết Nhi giấu ư? [C]hết [t]iệt!!!!!!
Hít một hơi thật sâu, con bé lấy lại bình tĩnh. Nó vẫn đứng yên đó, ko nói j`, cũng ko lại gần nữa, chỉ im lặng quan sát.....Ánh mắt trong phút chốc trở nên thật đáng sợ.....Một nụ cười bất chợt xuất hiện trên khóe môi kia, làm ng` ta cảm thấy rùng mình. Thứ-như-là-nụ-cười kia toát lên cái j` đó rất tàn nhẫn và lạnh lùng...hơn hết, ánh mắt vẫn giữ vẻ sắc lạnh đầy uy quyền.....
Và rồi......
Bước đi....
Trong im lặng.....