Ép Hôn

Chương 101: Chương 101





Lạch cạch. Lạch cạch.
Dưới ánh đen trắng, một ng` con trai ngồi đó, chăm chỉ làm việc. Tiếng gõ bàn phím vang lên, lúc nhanh lúc chậm, dường như ng` con trai kia đang suy nghĩ j` đó............
Đồng hồ điểm 2h sáng......
Dừng lại một lát. Ng` con trai ngả ng` ra ghế, im lặng nghe tiếng khóc và tiếng thở dài trong đêm của 2 căn phòng bên cạnh.......Nhắm nhẹ mắt lại....
Mọi thứ, nếu đến sẽ phải đến......
~oOo~
Trong một căn phòng sang trọng...........
- Mọi việc tiến triển thế nào rồi?- một chàng trai cất tiếng hỏi.
- Chúng tôi vẫn đang cố hết sức, nhưng.......- ng` đối diện tỏ ra ngập ngừng.
- Sao cơ?
- Bọn họ, đột nhiên......rao bán cổ phần của tập đoàn một cách kì lạ.
-Giá rẻ?
- Ko hề. Ngược lại còn là giá rất cao, thậm chí còn hơn cả giá ở ngoài thị trường. Nhưng vì đó là tập đoàn nhà họ Trần nên ai cũng mun chiếm giữ số cổ phần đó. Chúng, ngày càng tăng giá đến bất ngờ. Tôi e............
Mắt chàng trai kia tối đi một sắc, ánh nhìn lộ rõ sự thù hận và dằn vặt đau đớn. Im lặng, gõ tay xuống mặt bàn, chàng trai bỗng dưng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ng` đối diện, tạo ra một áp lực lớn đến ko ngờ.......
- Tiếp tục. Nhưng chú ý, đừng để bọn họ phát hiện.
- Vâng......
~oOo~
Sân bay.
Kiên nhẫn đứng đợi, con bé đưa tay nghịch tóc của mình. Có lẽ khoảng 10 nữa chuyến bay từ Anh đến Việt Nam sẽ hạ cạnh, anh Key cũng về trong chuyến này. Suốt mấy ngày qua, ko hiểu anh làm j` bên đó, bỏ nó ở lại đây chán chết, chẳng có ai mà làm nũng, hix. Ko hiểu sao, nó thấy rất lo lắng, chưa bao h anh đi mà ko báo trước như thế này, hay giả sử là do gấp quá, bao h anh cũng điện về cho nó khi đã đến nơi, vậy mà lần này, ko hề một chút thông tin liên lạc.....Ko hiểu có chuyện j` xảy ra ko nữa, haiz.......
"Chuyến bay..........từ Anh đến Việt Nam đã hạ cánh.......(cái này TM cũng ko bik rõ nữa, hi`)....vv...."
Từ xa, một dáng ng` quen thuộc hiện ra, con bé suýt nữa hét toáng lên, mà, là thật chứ còn suýt nữa cái quái j`.......
- ANHHHHH!!!!!!!!!!!!
Key nhanh chóng nhận ra con nhỏ nhờ tiếng hét "vang trời" kia. Mỉm cười, anh bước nhanh lại phía nó, nhưng, chưa kịp nói câu nào, con bé đã nhảy bổ lên, ôm chầm lấy anh.......
- Anh! Nhớ anh lắm í!- dụi dụi đầu vào ngực anh, con bé ngậm ngùi nói.

- Uk` anh cũng vậy.- anh cười.
- Mà..........*mắt sáng long lanh* Quà? Quà em đâu?- con bé vừa nói, vừa lục tung đống đồ đạc của anh, lúc hết cả túi áo lẫn túi quần....
- Này, từ từ......- anh hét lên, cười cười nói, hai tay đều cầm đồ, đành để con bé làm j` thì làm.
Sau một hồi tìm kiếm, kết quả con bé thu đc vẫn chỉ là con số 0 trong trịa. Cái mặt vui vẻ lúc nãy ngay lập tức xịu xuống như bong bóng xì hơi.....Thả anh ra, con bé hờn dỗi, ngúng nguẩy nhìn anh.
- Ứ chơi vs anh nữa. Sao chẳng có quà cho em?
- Con nhok này, vừa về là đã đòi quà thế hả? Mà, anh làm sao quên mua quà cho em đc chứ, anh vẫn còn mun sống mà *bật cười*
- Thế chứ quà em đâu? Quà đâu?- mắt con bé lập tức sáng lên như đèn ô tô.....tải ^^
Mỉm cười vẻ bí ẩn, anh nháy mắt nhìn con bé....
- Lát nữa sẽ bik, rất đặc biệt đấy..........
Ngồi trong một quán nước khá nhỏ và tĩnh lặng, con bé đưa mắt dõi ra ngoài đường. Mọi ng` có để ý, dường như, con bé ko bao h nhìn thẳng vào ng` đối diện mà lun hướng ánh mắt đi đâu đó khác? Có lẽ, đó là thứ mà ng` ta hay gọi là thói quen, hoặc, nó ko có ý nghĩa j` cả, hoặc, có thể chính hành động đơn giản đó cũng ẩn chứa một ý nghĩa của riêng nó.......
Nhấm nháp tách cà phê, con bé lâu lâu lại lè lưỡi ra vì........đắng quá >"< (thế mà cũng bày đặt uống cà phê ^^ )
- Nếu ko uống đc thi thôi, đừng cố- Key mỉm cười nhìn con bé, đưa cho nó ly nước.
- Hi`- con bé cười, từ chối ly nước của anh- nước sẽ làm mất vị cà phê, như thế, hóa chẳng là bỏ công em chịu khổ nãy h ak`?
- Anh nhớ em đâu có thói quen uống cà phê?
- Ukm, chỉ là tự nhiên nổi hứng vậy thôi. Mà, ko hiểu sao anh lại uống đc thứ đắng như vậy nhỉ?- con bé nhăn mặt nói, nó đã bỏ cả đống đường vào mà vẫn đắng nghét như thường, híc.
- Vì thế ng` ta mới nói đàn ông dày dạn kinh nghiệm sống hơn phụ nữ.- anh mỉm cười nói.
- Xì.- con bé bĩu môi nói- cái đó xưa lắm rồi anh ơi. mà *mắt long lanh* quà em đâu? Chẳng phải anh bảo lát đưa?
- Con nhok này, thật là.......-anh ngán ngẩm lắc đầu. Suốt 5 năm quen bik nó, hễ anh đi đâu về là y như rằng phải có quà cho con nhok này, nếu ko mun nó làm ầm cả lên.......
Lôi từ trong cái ngăn kéo va-li ra một hộp quà nhỏ màu hồng phấn- màu con bé thick nhất- anh mỉm cười....
- đây.
Ko để anh phải nói thêm từ thứ hai, con bé ngay lập tức chụp lấy hộp quà, tò mò ngắm nghía, xoi mói đủ kiểu. Nhíu mày một cái, con bé ngước mắt lên nhìn anh, tay chỉ chỉ cái hộp.....
- Sao mà nhỏ quá vậy?- xụ mặt nói.
- Trời, có là tốt rồi đó- anh bật cười, nói vẻ xĩa xói.

- Nè nè, em mà ko vừa lòng là bắt anh sang Anh mua lại đó- con bé chu mỏ nói- mà, cái j` bên trong vậy? *mắt chớp chớp*
- Thì cứ mở ra đi rồi bik.
- Em thử đoán nhá?
Gật đầu.
- Nhẫn?- hí hửng hỏi.
Sặc.- anh đưa tay lên che miệng, suýt phun nguyên ly nước vào mặt con bé.
- Hic, mất vệ sinh quá đi- con bé đưa một tay lên che mặt nói, tay còn lại rút khăn đưa cho Key cũng đang che miệng.
- Cảm ơn.- anh nhận cái khăn từ tay con bé, rồi, mỉm cười nói- Bộ, em mun đc anh cầu hôn đến thế hả?
- Làm.....làm j` có chứ! Xí, làm như em thèm lắm- con bé đỏ mặt nói.
- Còn chối nữa- anh cười cười, cố tình trêu đùa nó, thật sự là hiếm khi đẩy đc con nhok này vào thế bị động như thế này, toàn là ng` khác bị con bé châm chọc thui ^^
Con bé ngày càng đỏ mặt, thật tình ko hiểu sao lúc đó lại đoán là nhẫn chứ? ôi, mất mặt quá đi!!!!!!!!!!
- Thôi thôi, ko chọc em nữa.- anh cười nói- Mở ra xem thử là j` đi.
- Hứ! Ko xem nữa-con bé quê mặt nói.
- ơh`, ko xem thì thôi. anh lấy lại nhá- Key mỉm cười, tay giật lại hộp quà, nháy mắt vs con bé.
- Sặc. Này, đáng lẽ anh phải năn nỉ em nhận quà chứ? Sao lại nói thế hả?- con bé la lên, tay giật lại hộp quà về phía mình.
- haha, em nhiễm phim nặng rồi đó.- anh bật cười ha hả làm con bé quê độ lần 2.
Ngó khuôn mặt xinh đẹp xịu xuống như bánh đa nhúng nước, Key lấy lại vẻ nghiêm túc, thôi ko chọc con bé nữa.
- Em thử mở ra đi.
- Là anh bảo đấy nhá!- con bé nói, rồi, nhanh tay mở nắp hộp ra, loay hoay một hồi cũng bật đc cái nắp hộp ra.
- Woa!!!!!!!!!! Tuyệt vời!- con bé hét lên, mắt nhìn sợ dây chuyền ko chớp mắt.
Sợi dây chuyền có hình cỏ bốn lá, bằng pha lê xanh trong suốt, đẹp vô cùng. Ngước mắt lên nhìn anh, nó cười tươi.
- Đẹp thật đó! Thanks anh nha!

- Em thick là đc rồi.- anh mỉm cười, rồi, đột nhiên chuyển giọng nghiêm túc- Anny, chuyện bán cổ phần là thế nào?
Nụ cười vụt biến mất, bàn tay ngừng vuốt ve sợ dây chuyền, con bé ngước mắt lên nhìn Key, môi khẽ nhếch lên.
- Anh nắm tin nhanh nhỉ?
- Em nên bik là rất nguy hiểm.- anh gằn giọng nói.
- Em bik. Đó là một việc rất mạo hiểm, nhưng nếu ko làm vậy, chúng ta sẽ gặp đôi chút khó khăn đấy.
- Nhưng nếu lỡ bọn chúng có th.......- Key hơi bực mình nói, nhưng chưa hết câu thì đã bị con bé chen ngang.
- Ko bao h. Và dù có thật, em cũng sẽ tự có cách.- con bé nói, ánh mắt ánh lên sự tự tin tuyệt đối vào chính mình,
Con bé kết thúc vấn đề bằng cách nhờ anh đeo sợi dây chuyền vào cổ mình. Key cũng ko nói j` nữa, tự hiểu con bé đã có chuẩn bị từ trước. Lần này, con bé rao bán cổ phần một cách bất ngờ chính là mun dụ ng` đứng sau ra mặt. Cổ phần của tập đoàn nhà họ Trần- ko ai mà ko mun- hẳn nhiên sẽ tăng giá nhanh đến bất ngờ, và cũng toàn là những ng` có máu mặt nhắm đến. Bọn chúng, nếu mun mua, hẳn phải ra mặt, chỉ trừ phi là một ng` quá nổi tiếng ko ai dám đụng vào, thì số cổ phần đó mới chắc chắn lọt vào tay họ. Đó là điều rất đơn giản mà cả con bé, Key và bọn chúng đều hiểu.
Cuộc chiên này.......sẽ đi tới đâu?.........
- Mà, sao anh đột nhiên sang Anh?- con bé thắc mắc hỏi.
- ơh`...ukm.....- Key tỏ vẻ hơi lúng túng- ko có j`, chỉ là thử xem có điều tra đc j` cho em ko.
Con bé có vẻ ko tin tưởng vào lý do này của anh lắm, cộng vs thái độ lúng túng kia, chắc hẳn anh có chuyện giấu nó....
Dường như cũng nhận ra con bé ko tin vào lý do của mình, anh vội vàng chuyển qua chủ đề khác...
- Anh đã tìm đc một số thông tin rất thú vị, em có mun xem thử ko?
- J` cơ?- con bé tò mò hỏi.
Key mỉm cười đầy bí ẩn, rồi, lấy từ trong va-li ra một tập tài liệu j` đó, đưa cho con bé.
- Em xem đi.
Nhận lấy xấp giấy từ tay anh, con bé tò mò mở ra, đọc thử. và, đôi mắt nó mở to đầy kinh ngạc.
- Ko thể nào! Ko thể là.......- con bé hét lên.
- Anh cũng ko chắc lắm.- anh cũng lắc đầu nói.
Đưa tay lên vuốt mặt lấy lại bình tĩnh, con bé khẽ nhíu mày lại, suy nghĩ j` đó, rồi, nhìn anh, tia nhìn đầy tính toán.
- Em bik 1 ng` có thể cho chúng ta câu trả lời chính xác.
- Ai cơ?
Mỉm cười.
- Bí mật....
~oOo~
"You are always on my mind,

all days and all the time
You are everything to me,
bright the stars to let me see"
12h đêm.
Nhìn con số báo h trên điện thoại mà con bé tức đến điên ng`, ko hiểu đứa nào rảnh hơi đi phá rối giấc ngủ con nhà ng` ta thế này, grừ......
- A.l.ô.- con bé ko thể "nhẹ nhàng" hơn, gằn từng chữ.
- - đáp lại nó là một tiếng hét từ đầu dây bên kia.
- Tên điên nào vậy hả? 12h đêm rồi ko ngủ gọi cho tôi làm cái quái j`? Ko ngủ thì cho ng` ta ngủ chứ? Lại còn tự dưng quát lên như thế nữa? Bộ rảnh hơi, thừa sức, dư kalo ak`??????- con bé hét lên một mạch, nghiến răng ken két, tự dưng bị dựng dậy giữa lúc ngủ ngon thế này, ko điên mới là lạ, hic. >"<
-........- sững sờ.....- - đầu dây bên kia hét lại- (ơh hay, đui vs mù chả phải như nhau ak`? Rõ rảnh hơi!)- đầu dây bên kia lại hét lên.
Con bé nổi điên, định quát tháo thêm vài câu cho bỏ tức, nhưng rồi, tự dưng thấy cái giọng quen quen, ngó cái tên ng` gọi đến mới tá hỏa: tên chồng chưa cưới của nó!!!!!!!!
- ơh......hơ......
- - thằng nhok bực bội gắt lên, khi ko lại bị gọi là "tên điên". hừ.
- Rồi, tưởng tên điên nào, hóa ra tên điên này- con bé tỉnh bơ nói.
- - thằng nhok tức điên, vò đầu bứt tóc.
- Trời, mới đi có hơn 1 tuần mà anh đã nhiễm cái tật cà lăm rồi hả Ken? Haha.....- con bé cười to, nói đểu thằng nhok.
- - thằng nhok gầm gừ.
- Hehe, tôi là ai chứ!- con bé tỉnh bơ hất đầu nói- Mà, tự dưng nữa đêm gọi cho tôi làm j` vậy hả? Anh ko bik ở đây bây h là giữa khuya ak`?- con bé tức giận nói.
- - thằng nhok lại hét lên.
- Này này, anh hai vừa ba phải thôi nhá! Sao mà cứ nói tôi điên là sao hả? Tôi mà điên thì vào bệnh viên tâm thần từ lâu rồi, có mà ngồi đây nghe anh nói từ ở bên kia đại dương thế hả?- con bé nghiến răng nói.
- - thằng nhok một lần nữa hét lên, tức giận đến cực điểm. Lúc nghe loáng thoáng tin này nó ko tin lắm, cho đến khi vô tình nhìn thấy trên mạng, mới tá hỏa. Thật ko ngờ con bé lại làm chuyện điên rồ như vậy. Thật sự nó ko hiểu, con bé đang có dụng ý j`?
- Rồi, hóa ra là vì chuyện này- con bé vỡ lẽ nói.
-
- Này, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa nhỉ? Tôi ko-bị-điên!!!! Mà, tôi điên, anh đang nói chuyện vs ng` điên, chẳng phải anh cũng điên nốt?- con bé tức giân nói.
-
Con bé hơi chần chừ một lát, ko bik có nên nói cho thằng nhok bik hay ko, hiện tại nó mun giữ kín chuyện này đã, pama nó cũng đồng ý vậy. Mà thôi kệ, thằng nhok là chồng nó, ng` thừa kế chính thức của tập đoàn này chứ có phải ai xa lạ đâu.....