Ép Gả Vợ Hiền

Chương 50: Hôn sự




Tôn Mạnh Lâm nghe vậy trầm ngâm một chút, bất đắc dĩ việc đã đến nước này, anh có kiên quyết đi cùng thì cũng có làm được gì? Việc này phải để em hai tự quyết định. Nghĩ vậy, anh cười dặn Lương Thần theo phó quan Chu đi lên, lập tức có người hầu khác qua dẫn anh xuống tầng.

Hứa Lương Thần nhìn bóng lưng anh, bất an trong lòng càng rõ ràng nhưng cũng chỉ đành theo phó quan Chu đi lên tầng.

Về nguyên nhân Đoàn Chính Huân triệu kiến cô, trên đường tới cô đã nghĩ rất nhiều. Cuối cùng cô nghĩ có lẽ là vì chuyện của Đoàn Kỳ Bình? Dường như vợ chồng Đại soái không biết Kỳ Bình đến hồ Vi Mạch, hiện giờ trở về Yến Châu lại đến Trúc Uyển ở, có một số việc hỏi Đoàn Dịch Kiệt anh cũng không nói, mấy ngày nay cô lại thân thiết với Kỳ Bình, nói không chừng vợ chồng Đoàn Chính Huân muốn thông qua cô thăm dò một số chuyện?

Tâm trạng có chút hỗn loạn, bất giác đã lên tầng, đứng ở trước cửa phòng khách, nghe bên trong truyền đến một giọng nói trong trẻo quen thuộc: “. . . . . . Cha chí ở quốc gia dân sinh, vì sao con lại không thể coi đây là lý tưởng? Con là phóng viên đường đường chính chính, công dân quang minh lỗi lạc, dùng tin túc cứu nước, dùng tin tức giúp xã hội, tìm kiếm sự thật, không lừa người đọc, có ích cho quốc gia dân tộc. Thời đại mới, nam nữ ngang hàng, vì sao cha lại không đồng ý với những gì con làm?”

Tiếp theo là Đoàn Chính Huân lạnh lùng “Hừ” một tiếng: “Cống hiến cho quốc gia dân tộc, vì sao không thể chấp sự sắp xếp của cha? Giảng viên đại học, dạy học thành người, vô cùng cao quý! Vì sao phải cứ phải đối địch với quân nhân, hôm nay châm chọc ngày mai chỉ trích, đường đường là tiểu thư phủ Đại soái vậy mà còn ngồi tù mấy lần, bị truy nã. Con thấy thế hãnh diện lắm, phải không?”

“Tin tức lúc này phải lấy sự thật làm gốc, lấy pháp luật làm linh hồn, đám đầu lĩnh quân phiệt lạm sát người vô tội, cường quốc xâm phạm chủ quyền Trung Quốc, nhà báo chính trực đều có trách nhiệm chất vấn và chỉ trích, con làm sai gì sao?” Giọng nói trong trẻo không chút yếu thế, lời lẽ chính nghĩa.

“Già mồm át lẽ phải, vô liêm sỉ. . . . . .” Đoàn Chính Huân đập bàn, tiếp theo là tiếng Lư phu nhân tận tình khuyên nhủ: “Cha con hai người nói vài câu tốt đẹp không được sao? Vài năm không gặp, gặp lại là đập bàn trừng mắt; Kỳ Bình, Đại soái gần đây bận rộn phiền lòng, con đừng có tranh luận với ông ấy. . . . . .”

Đoàn Kỳ Bình ở đây? Hóa ra thật sự là vì chuyện của cô ấy? Hứa Lương Thần còn đang cân nhắc, phó quan Chu nhẹ nhàng gõ cửa phòng khách, âm thanh bên trong hạ thấp xuống, sau đó giọng nói trầm thấp của Đoàn Chính Huân truyền đến: “Vào đi.”

Phó quan Chu đẩy cửa ra, đứng nghiêm báo cáo: “Báo cáo Đại soái, Hứa tiểu thư đến.”

Hứa Lương Thần khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bên trong, tuy có chút ngạc nhiên nhưng cô mau chóng thả lỏng, những gì cô nghĩ hẳn là không sai.

Đoàn Chính Huân ngẩng đầu nhìn phó quan Chu đứng thẳng tắp, tầm mắt nhìn thẳng, rồi lại nhìn tiếp sang Hứa Lương Thần đứng sau anh, hơi gật đầu: “Tốt.” Phó quan Chu cúi chào, lẳng lặng lui xuống, đóng cửa lại.

Đoàn Chính Huân ngồi ở ghế chủ vị giữa phòng khách, tuy rằng mặc thường phục nhưng cũng không thể nào che hết khí thế sắc bén và vẻ tôn nghiêm của kẻ nắm quyền. Ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Lương Thần, Đoàn Chính Huân tiếp tục hút xì gà, không lên tiếng.

Bên cạnh ông là Lư phu nhân mặc bộ sườn xám tối màu, khi Hứa Lương Thần đi vào, bà còn đang nhíu mày vẻ mặt bất đắc dĩ và lo lắng, đảo mắt đã biến thành vẻ mặt tươi cười đoan trang. Đoàn Kỳ Bình đứng ở bên sofa, khẽ cau mày, bộ dáng tương đối là mệt mỏi .

Nghĩ đến những gì nghe được lúc đứng ngoài cửa vừa rồi, Hứa Lương Thần càng khẳng định ý nghĩ của mình, vợ chồng Đoàn Chính Huân là vì chuyện của Kỳ Bình nên mới muốn gặp cô.

“Đại soái, phu nhân, nhị tiểu thư.” Kìm nén suy nghĩ, Hứa Lương Thần mỉm cười chào hỏi. Lư phu nhân cười kéo tay cô: “Hôm nay vừa về Yến Châu đã mời con qua đây, vài ngày nay bận rộn, mệt mỏi đúng không? Nghe nói con còn bị thương, giờ đã khỏi chưa.”

Hứa Lương Thần cười cảm ơn: “Cám ơn phu nhân quan tâm, vết thương đã không còn gì đáng ngại. Không biết Đại soái và phu nhân tìm Lương Thần có chuyện gì phân phó? Sắc trời không còn sớm, quấy rầy Đại soái và phu nhân nghỉ ngơi rồi.”

Ánh mắt Đoàn Kỳ Bình thân thiết luôn luôn nhìn chăm chú vào cô, Hứa Lương Thần hơi gật đầu ra hiệu, Đoàn Kỳ Bình mỉm cười.

Lời tuy nói dịu dàng lại gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, Lư phu nhân cười cười, có chút mất tự nhiên liếc Đoàn Chính Huân một cái. Đoàn Chính Huân nhả ra vài vòng khói dập xì gà trong tay , cầm chén trà ung dung nhìn Lư phu nhân.

Trượng phu không lên tiếng, Lư phu nhân đành phải tự mình ra trận, thấy Đoàn Kỳ Bình đưa chén nước cho Hứa Lương Thần, bà nhìn hai người vài lần, không trả lời câu hỏi của Hứa Lương Thần mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, thở dài cười nói: “Để con chê cười rồi, hai cha con nhà này một kẻ ngang ngược một kẻ cứng đầu, gặp mặt nhất định phải châm chọc ầm ĩ vài câu mới chịu, mấy năm rồi cũng không thay đổi gì.”

Không rõ lời này của Lư phu nhân có ý gì, Hứa Lương Thần chỉ cười cười. Đoàn Kỳ Bình nghe vậy liếc nhìn cha một cái, bỗng nhiên cười.

“Còn cười, rõ ràng đã là phóng viên nổi tiếng mà vẫn còn như đứa trẻ con, cứ phải đấu võ mồm với cha mới chịu yên.” Lư phu nhân lườm Đoàn Kỳ Bình một cái trong giận dữ mang theo ý cười, sau đó lại thở dài: “Ai, vài năm trước quá gian nan, lão thái thái chịu không ít khổ, cuộc sống vừa mới khá hơn một chút thì xương cốt lại không được. Mấy ngày nay dì và Đại soái cũng vì việc này mà hao tâm tổn trí.”

Đoàn Kỳ Bình nghe vậy vẻ mặt biến đổi, nhíu chặt mày.

Nghĩ đến duyên phận ngoài ý muốn khi mới gặp Đoàn lão phu nhân, Hứa Lương Thần cũng buồn bã. Vội dịu dàng an ủi: “Lão phu nhân lương thiện từ ái, làm con cháu cũng mong bà phúc thọ an khang. Cũng may nay y học đã phát triển hơn xưa, nhất định có thể tìm được phương pháp hữu hiệu an toàn.” An ủi tuy có chút phù phiếm, nhưng lại vô cùng chân thành, Lư phu nhân trấn an gật đầu.

“Lão thái thái luôn nói, người già rồi không còn quan trọng vật ngoài thân chỉ khát vọng mỗi tình thân, có thể nhìn con cháu bình an hạnh phúc có tiền đồ là đã mãn nguyện rồi.” Lư phu nhân nhẹ nhàng nói, Hứa Lương Thần lại cảm thấy kỳ quái. Đã trễ thế này, gọi cô đến chỉ để tán gẫu việc nhà thôi sao? Hoặc nên nói, tìm cô là vì có liên quan đến lão thái thái?

“Lương Thần,” Lư phu nhân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hứa Lương Thần: “Dù mới chỉ gặp một lần nhưng lão thái thái đối với con nhớ mãi không quên, hiếm khi hữu duyên được như vậy, có chuyện. . . . . . Đại soái và dì muốn thương lượng với con, nghe ý kiến của con thế nào.”

Quả thực có liên quan đến Đoàn lão phu nhân, Hứa Lương Thần vội nói: “Phu nhân không cần khách khí, Đại soái và phu nhân có việc, xin cứ việc phân phó, có thể làm Lương Thần nhất định cố gắng hết sức.”

Mắt Đoàn Chính Huân sáng ngời nhìn cô, bỗng nhiên mở miệng nói: “Hôn sự của Lão đại là tâm nguyện lớn nhất của lão thái thái. Con đã nói như vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Ta cũng đồng ý với con, có yêu cầu gì, chỉ cần phủ Đại soái có thể làm, con cứ việc nói ra.”

Cái gì. . . . . . Hôn sự của Lão đại? Cái đó và mấy câu cô vừa nói có quan hệ gì với nhau? Hứa Lương Thần khó hiểu nhìn vợ chồng Đoàn Chính Huân, trong lòng lại theo bản năng trở nên nặng nề.

“Có thể lấy được khuê tú thế gia tài mạo song toàn như con, là phúc của Dịch Kiệt.” Lư phu nhân tùy mặt gửi lời, vội cười giảng hòa: “Mặc dù mọi người gọi nó là Thiếu soái, nhưng dù sao Dịch Kiệt tuổi trẻ khí thịnh kinh nghiệm còn thiếu, con là tài nữ du học, kiến thức rộng rãi, về sau là người một nhà, khuyên bảo nó nhiều một chút. . . . . .”

Hứa Lương Thần nghe như sấm đánh bên tai, như ở trong mộng mới tỉnh, vô cùng khiếp sợ. Tối nay vợ chồng Đoàn Chính Huân mời cô đến, vòng một vòng lớn, hóa ra là vì hôn sự với Đoàn Dịch Kiệt?!