Ép Gả Cho Cố Tổng

Chương 11: Hợp Đồng




" Mọi người có cần con phụ gì không ạ"

" Mọi người làm xong hết rồi, con nghỉ ngơi đi vừa khỏi bệnh đừng đi lại lung tung không lại đổ bệnh nữa bây giờ " quản gia nói

" Bác yên tâm, con khỏe rồi"

Đúng lúc này anh thừ cầu thang đi xuống.

" Bà ấy nói đúng đó, cô lo mà nghỉ ngơi đi"

" Xí, tôi không thích nghỉ đấy"

" Muốn làm gì tùy cô, tôi không muốn bỏ 5 ngàn vạn để mua một cô gái không biết nghe lời " Anh đứng trước mặt cô nói

" Tôi không muốn bị điều khiển như con rối, suốt ngày chỉ biết nghe lời"

Ngữ điệu cô thay đổi lập tức, nhìn thảng vào mặt anh trả lời

" Vậy cô muốn biết hậu quả khi chống đối tôi là gì không?"

Cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, hai người họ không ai nhường, quản gia lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt này.

" Được rồi, được rồi, lại ăn tối đi để nguội sẽ mất ngon đó"

" Nhi Nhi, lại ăn thêm nè con"

" Dạ thôi ạ, con no rồi, con lên phòng trước"

" Lát qua thư phòng, tôi có chuyện cần nói với cô"

Cô nghe thấy nhưng vẫn im lặng bước lên phòng, còn anh thì ngồi xuống dùng bữa tối…

…Ăn xong…

Trên thư phòng, anh đang ngồi xem tài liệu

" Cốc cốc"

" Vào đi"

Cô mở cửa đi vào đứng đối diện anh

" Anh gọi tôi có chuyện gì?"

" Đọc đi rồi ký vào, có ý kiến thì nói"

Anh ném lên bàn một bản hợp đồng, cô nhìn xuống thì cũng biết đó là HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN.

Cầm lên đọc từng chữ một, rồi nói

" Trong này đều có lợi cho anh, tôi thì giống người hầu của anh"

" Người hầu?"

" Đúng, tại sao tôi phải nghe lời anh, tại sao khi anh gọi tôi phải nghe, anh kêu phải tới, còn nữa sao tôi lại phải nấu ăn cho anh trong khi ở nhà đã có đầu bếp riêng?"

" Cô có đi học lại được hay không là do cô quyết định "

Lại một lần nữa hắn lấy việc học ra uy hiếp cô, không thể làm gì khác cô lần nữa thua hắn

" Tôi muốn thêm hai điều khoản"

" Nói tôi nghe xem" anh tựa lưng vào ghế nhìn cô

" Một: Anh không được động vào người thân cũng như bạn bè của tôi, càng không được đụng chạm đến việc học hành của tôi"

" Hai: Anh không được động đến tôi nếu chưa có sự đồng ý của tôi"

Anh im lặng một hồi tay gõ lên mặt bàn rồi nói

" Được"

Cô nghe vậy thì cầm bút lên ký vào hợp đồng

" Xong rồi, tôi đi được rồi chứ"

" Được rồi, cô ra ngoài đi.

À thứ 2 tuần sau cô có thể đi học lại"

Cô bước ra dùng hết sức đập cánh cửa vào thể hiện sụa tức giận của mình, để chưa được bao lâu cô liền quay lại

" Có chuyện gì?"

" Trả điện thoại lại cho tôi"

Từ lúc bị anh bắt về đây, điện thoại thì bị anh lấy, cô căn bản không thể liên lạc cho bất kì ai.

Ngày ngày cô chỉ ở trong phòng, nhà bếp còn chưa có cơ hội bước ra khỏi cửa

Anh kéo một tủ nhỏ ra, lấy ra một chiếc điện thoại mới đưa cho cô

" Điện thoại kia tôi vứt rồi, cầm lấy cái này mà xài, số tôi cũng đã lưu vào có gì thì cứ gọi"

" Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ gọi cho anh đâu"

Cô cầm lấy rồi bỏ về phòng mình, vào danh bạ thì chỉ có đúng một số là của anh, cô tức giận muốn bay qua xé xác anh lập tức, nhưng rồi cố nén cơn giận xuống.

Cầm điện thoại bấm một dãy số rồi gọi

" Tút…tút…tút…"

" Alo "

Bên kìa giọng của một cô gái vang lên

" Băng hả là tao Khiết Nhi nè"

" Khiết Nhi sao? "

" Phải, mới mấy ngày không gặp quên tao rồi sao?"

“…”

“Du Khiết Nhi, mày mất tích đâu mấy ngày qua vậy hả! có biết tao với con Yến tìm mày muốn điên lên rồi không?”

Hàn Di Băng lo lắng quát lên.