Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng - Pháp Lạp Lật

Chương 57: Em buộc phải rời xa anh




Edit: Linh + Beta: Oldie
Ngày 19 tháng 6 là ngày cuối cùng của kì tuyển sinh ở thành phố A. Mọi người trong công ty đều đi ra ngoài ăn trưa, ngoại trừ Cố Nhan và biên tập viên Tiểu Trương. Tiểu Trương là vì đau bụng kinh, còn cô là tại nóng quá nên không muốn ăn. Cô ngồi ở văn phòng mở điện thoại ra xem chút tin tức.
“Haiz, tớ hơi không bình thường thì phải, nhìn mấy tin tức hot về kì thi tuyển sinh đại học hay kì thi tuyển sinh cấp ba cũng chẳng muốn ấn vào xem, nhìn mấy đứa nhỏ còn trẻ như thế thật ghen tị.”
Tiểu Trương hiếm khi thấy cô như vậy nên muốn trêu tức cô: “Ai rồi cũng sẽ già đi.”
Cố Nhan cố chấp nói: “Nhưng cũng có người luôn giữ được vẻ trẻ trung mà.”
Nói xong cô nghĩ nếu như cô nói vấn đề này với Chu Quân Ngôn, anh nhất định sẽ chỉ trả lời cô hai chữ: “Ngụy biện.” Nghĩ đến đây cô bất giác nở nụ cười.
“À Cố Nhan này, cậu có mang băng vệ sinh không?” Tiểu Trương dựa vào bàn hỏi.
Cố Nhan mở ngăn kéo lấy ra một gói băng vệ sinh ban đêm đưa cho Tiểu Trương: “Còn đầy này.”
“May quá, tớ không phải xuống dưới mua rồi.”
Mấy phút sau, Tiểu Trương chậm chạp trở về, ngồi xuống cạnh cô.
“Của cậu cũng sắp tới rồi nhỉ? Tớ nhớ lần trước cả văn phòng mình bị cùng một thời gian mà.”
Cố Nhan đặt di động xuống, cố gắng nhớ lại: “Ừ, tớ nghe nói con gái ở cạnh nhau lâu thì thời gian đến tháng sẽ giống nhau, chắc tớ cũng sắp bị rồi, khó chịu thật đấy.”
Tiểu Trương nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng hỏi cô: “Mấy ngày nữa công ty tổ chức ra nước ngoài du lịch, cậu có định đi không?”
Cố Nhan nhớ tới sáng nay bị bố mắng vì thiếu nhiệt tình xây dựng tình cảm trong nhóm văn phòng, cô thở dài nói: “Không muốn đi, tớ ghét nhất là bị “dì cả” ghé thăm trong lúc đi du lịch, khó chịu lắm.”
Sau khi tan việc, Cố Nhan buồn bã ngồi vào xe Chu Quân Ngôn. Vừa vào xe, cô đã ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người anh mà cô không muốn xa rời.
Cô áp mặt vào tay anh một lúc mới buông ra, đầu gục xuống yếu ớt nói: “Chu Quân Ngôn, em bắt buộc phải rời xa anh rồi.”
Tay Chu Quân Ngôn đang vặn chìa khóa xe đột nhiên dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào phía trước, cả người đờ ra, đợi cả nửa ngày cũng không có phản ứng gì.
Anh mở miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ cảm thấy điều hòa trong xe mở quá lạnh, có lẽ vì Cố Nhan suốt ngày than nóng.
Đến lúc trên vai cảm nhận được có người đang dựa vào như lúc bình thường anh mới yên lòng.
Hai tay anh nắm chặt vô lăng, nghe giọng nói mệt mỏi của Cố Nhan.
“Công ty tổ chức đi du lịch theo đoàn, đi tận bảy ngày, coi có tức không?” Cô học theo điệu bộ của Chu Quân Ngôn nhưng không nhận được câu trả lời.
Chu Quân Ngôn lái xe đi, lúc lâu sau mới bình thản hỏi: “Đi đâu?”
“Đi viếng thăm đền Angkor Wat bên Campuchia, nếu anh đi cùng em được thì tốt biết mấy.”
Chu Quân Ngôn nhìn đèn giao thông ở phía trước, bình tĩnh nói: “Anh phải đi làm.”
Cố Nhan chồm qua ôm lấy vai anh rồi cọ mặt vào, yếu ớt nói: “Em biết mà, nhân viên công chức tốt thật nhưng lại không có kì nghỉ hè và kì nghỉ đông. Nhưng em không nỡ xa anh, làm sao bây giờ?”
Lúc này Chu Quân Ngôn mới phát hiện cô còn chưa cài dây an toàn, anh nhắc nhở: “Cài dây an toàn vào.”
Cố Nhan ‘vâng’ một tiếng, thất vọng cúi đầu xuống: “Vừa nghĩ đến việc trong sáu tháng yêu nhau phải phí hoài thêm mấy ngày xa cách, em đã không nuốt nổi cơm, sau này chúng ta bù lại được không anh?”
Nhắc đến sáu tháng Cố Nhan mới phát hiện đã rất lâu cô không nghĩ đến con số này rồi, giờ nghĩ đến làm cô đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Cố Nhan không muốn đắm chìm trong cảm xúc đó nên cô chẹp miệng tiếp tục phàn nàn: “Em xin phép bố em không ra nước ngoài du lịch nhưng ông ấy lại mắng em không có ý thức tập thể.”
“Ra ngoài du lịch giải sầu không thích à?” Giọng điệu của anh bình thản.
Cố Nhan nhìn Chu Quân Ngôn lần nữa, hôm nay thái độ anh hơi khác thường.
“Hôm nay anh làm việc mệt lắm à?” Cô ân cần hỏi.
“Tạm ổn.”
Anh cảm thấy cơ thể mình dần ấm lên dưới cái nhìn chăm chú của cô.
“Trời nắng thế này nhất định sẽ làm em đen đi, còn cả ngày kỉ niệm thành lập trường em cũng không đi được, quan trọng nhất là em với anh còn phải rời xa nhau.” Cố Nhan lầm bầm bên tai anh.
Chu Quân Ngôn im lặng hồi lâu, lâu đến mức anh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Sau đó anh nghe được giọng nói có chút lạ lẫm của mình: “Em có muốn quay về thăm trường cũ không?”
Cố Nhan nghe anh hỏi, lòng khẽ rung động.
“Muốn chứ, em muốn cùng anh quay về thăm trường.”
Chu Quân Ngôn gật đầu, đánh tay lái quay đầu xe hướng khác.
“Không cần đợi đến lúc kỷ niệm ngày thành lập trường, bây giờ chúng ta đi là được.”