End

Chương 8




An Di bĩu môi đầy vô tội nhìn Mộc Diệp. Nhưng mà Mộc Diệp thì chả có chút thương xót nào dành cho cô ây cả.

"Mày muốn làm con dâu tao thật hả?"

An Di tươi cười trả lời thật lòng "Ừ ừ!"

"Thôi, tha cho con tao!"

[…]

Mấy hôm sau đi làm Mộc Diệp như bị bóng của Vũ Quân đè. Đi vào thông báo lịch trình cũng bị anh ta nhìn xéo đến mức chảy cả mồ hôi lạnh.

Đang đi ra ngoài thì cô bắt gặp Hạo Hiên đang vui vẻ nắm tay một cô gái rất xinh đẹp. Họ đang đi về phía cô.

"Thư kí Mộc, anh tôi có ở trong không?"

Cô gái bên cạnh anh ta thấy Mộc Diệp đứng ở cửa thì chạy nhanh lại hỏi. Đó là em gái của Vũ Quân_Vũ Tịnh Nghi. Mộc Diệp đối với khuôn mặt vui vẻ kia của cô gái chỉ biết gượng cười.

"Anh ấy đang ở trong!"

Khi mở miệng ra trả lời giọng nói cô có vẻ run run nhưng Vũ Tịnh Nghi hoàn toàn không nhận ra. Hạo Hiên đứng bên cạnh đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô trong tíc tắc rồi lại nắm tay Vũ Tịnh Nghi.

"Chúng ta mau vào trong bàn chuyện với anh rể đi."

Nói rồi hai người đó đi vào. Mộc Diệp nghe thấy hai từ "Anh rể" thì đứng đờ ra đó. Hóa ra người Hạo Hiên lấy là em gái của Vũ Quân.

Cô lo lắng nhìn vào trong phòng. Trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ nên nói với Vũ Quân về Hạo Hiên. Nhưng lại sợ khi anh ta biết chuyện sẽ làm hại bố cô.

Hai người đó vào trong khá lâu. Tầm 2 tiếng sau họ mới vui vẻ bước ra khỏi phòng.

Vũ Tịnh Nghi thấy cô ngồi ở ngoài thì vui vẻ chạy lại phía cô "Thư kí Mộc, giới thiệu với cô đây là vị hôn phu của tôi."

Cô ấy chỉ tay về phía Hạo Hiên, rồi như nhớ ra gì đó, nhanh nhẹn rút từ trong túi ra một tấm thiệp "Thư kí Mộc, tuần sau là hôn lễ của tôi và Hạo Hiên, cô đến tham dự nhé!?"

Lời này khiến Mộc Diệp có chút bất ngờ nên buột miệng hỏi "Nhanh vậy sao?"

Câu nói này của cô vừa phát ra thì Hạo Hiên lại đưa ánh mắt của anh ta về phía cô, ánh mắt có chút khó chịu.

Vũ Tịnh Nghi thấy vậy thì cười tươi nói "Cô yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Không nhanh!"

"Mộc Diệp, cô nhớ phải đến nhé!"

Nói xong Vũ Tịnh Nghi quay lại phía Hạo Hiên rồi sánh bước cùng anh ta ra khỏi công ty. Còn chưa thấy hai người họ đi khỏi Mộc Diệp đã nhận được tin nhắn.

[Tốt nhất cô đừng nên lỡ miệng như hôm nay. Bố cô, cô không muốn ông ta sống nữa sao?]

Mộc Diệp nắm chặt lấy điện thoại nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia. Trong bụng bỗng truyền đến một sự khó chịu không tả nổi.

Đang đờ đẫn thì bị Vũ Quân vỗ một cái khiến tầm tình đang trên mây của cô rơi độp xuống.

"Cô đang nghĩ gì vậy?"

Mộc Diệp lo lắng nhìn anh, ánh mắt hiện rõ sự bất an lẫn cầu cứu "Hạo Hiên, anh ta không tốt như anh nghĩ đâu. Dừng chuyện kết hôn này lại đi!"

Vũ Quân chau mày, tỏ vẻ khó chịu nhìn Mộc Diệp "Cô quen Hạo Hiên sao? Nói vậy là có ý gì chứ?"

Mộc Diệp định trả lời thì một cơn đau bụng xộc đến khiến cô đau đến mức khụy xuống đất. Mọi thứ xung quanh như mờ đi rồi tối hẳn trong mắt Mộc Diệp.

[…]

"Người nhà bệnh nhân phòng 232 là ai vậy?"

Vị y tá bước từ phòng 232 ra hỏi. Vũ Quân nghe thấy liền đứng bật dậy chạy lại chỗ y tá.

"Cô ấy sao rồi?"

Cô y tá kia bị sự khẩn trương của anh dọa cho sợ nhất thời hơi đơ đơ ra một chút.

"Anh... anh là chồng cô ấy?"

"Chúng tôi đã khám tổng quát cho cô ấy rồi. Hiện tại bệnh nhân không sao hết, nhưng mấy ngày nay anh phải chú ý đến thức ăn của cô ấy. Cô ấy bị loét dạ dày, không được ăn cay quá cũng không được uống rượu, bia nữa."

Cô y tá dặn dò xong thì dẫn anh đến làm một số thủ tục cho cô, tiện thể Vũ Quân đã vòng ra mua một ít cháo cho Mộc Diệp.

Mộc Diệp sau khi tỉnh dạy bụng có chút đau. Đang cố gắng ngồi dạy thì Vũ Quân vừa hay mở cửa đi vào. Anh chạy nhanh lại đỡ cô dạy rồi đặt cặp lồng trong tay xuống bàn.

"Đây là cháo tôi vừa mới..."

Anh vừa nói vừa nhìn xung quanh tìm bình nước. Nhưng Mộc Diệp đột nhiên lại nắm lấy tay anh.

"Vũ Quân, anh tin tôi đi. Hạo Hiên anh ta không phải người tốt đâu."

Vũ Quân đứng trước câu nói này của cô thì hơi khó chịu. Anh gạt tay cô ra rồi nhìn cô với anh mắt lạnh nhạt "Mộc Diệp, chuyện của gia đình tôi, cô tốt nhất đừng nên xen vào. Vừa nãy tôi gọi cho An Di rồi, lát nữa cô ấy sẽ đến."

Nói xong anh một mạch đi ra ngoài. Cũng đúng thôi, Hạo Hiên sắp là em rể của anh, cô thì chỉ là một kẻ xa lạ, sao anh tin cô được?

[…]

"Cậu quen Mộc Diệp?"

Hạo Hiên ngồi đối diện với Vũ Quân. Nghe thấy câu nói này của anh, anh ta có chút ngạc nhiên.

"Có quen, cô ấy là người yêu cũ của tôi."

Vũ Quân chau mày, nhìn anh ta. Thấy sự hồ nghi trong đôi mắt của anh, Hạo Hiên liền nhàn nhã giải thích tiếp.

"Mấy năm trước tôi và cô ấy đã quen nhau, nhưng sau khi tôi phát hiện ra cô ấy có con trước đó rồi thì chúng tôi đã chia tay."

"Anh đừng nhìn Mộc Diệp như vậy mà nghĩ cô ấy tốt. Mộc Diệp, cô ấy không như anh tưởng đâu."