Cả xe bồn bốc khói dữ dội, các loại hợp chất bắt đầu trộn lẫn với nhau, da thịt bắt đầu bốc khói nghi ngút, từng đoàn máu đen bị đẩy ra ngoài khiến thùng chất lỏng đang màu xanh lá hóa về màu đen.
Ngân đang cố gắng vùng vẫy cố thoát khỏi bể nước vì đau rát. Cô biết quá liều lượng hẳn phải chết, nhưng cái cảm giác đau đớn này cô không thể chịu được, chẳng phải là ngàn vạn con kiến đang cắn như tẩy kinh phạt tủy, cũng chẳng phải là đè nén đến cùng cực như đột phá thân thể, mà loại hợp chất này tựa như búa gõ từng hồi vào từng tế bào, có búa nhẹ có búa mạnh, cứ liên tục gõ đến khi toàn bộ tiềm năng được gọi ra.
Thông qua cảm nhận Leon nhận thấy được tình trạng cụ thể của Ngân, cơ thể đang trong quá trình tiến hóa, ý thức dần trở nên mơ hồ vì cơn đau, Leon chợt ôm chặt hơn, để phần nào năng lượng bản thân bù đắp lại thiếu khuyết về tố chất cơ thể của Ngân.
Vài phút sau, quá trình xảy ra chậm hẳn, cơ thể của hai người như giòn xốp, tựu chỉ cần bóp lại sẽ nát bấy ra. Ngân chỉ còn sót lại một tia ý thức cuối cùng, cô vẫn còn sống,… Leon hơi thả lỏng hông cô, để dành ra một khoảng trống, hai tay Leon vẽ ra một hình tròn, từ bên trong anh lấy ra một viên đá màu xanh lá phát ra ánh sáng nhẹ. Không chần chừ, anh nhét viên đá vào miệng, lao đến hôn Ngân.
Ý thức cuối cùng của Ngân bừng tỉnh, việc đầu tiên cô ý thức được là mình đang hôn ai đó, ban đầu cô giãy dụa để thoát ra, nhưng rồi lưỡi Leon chuyển động, hòa tan viên đá. Cơ thể cả 2 dần nóng lên, dần chữa trị chính bản thân, cả hai người dần hình thành một mối liên kết nào đó. Và rồi, Ngân cũng đã ngừng vùng vẫy, chìm đắm trong cái cảm giác khó tả, hơi tê tê từ dược lực, hơi ấm áp từ cơ thể người đối diện, hơi man mát từ viên đá, và cuối cùng là say đắm trong nụ hôn nồng cháy từ Leon.
Cả hai ôm chặt lấy nhau, chưa bao giờ Ngân cảm thấy an toàn đến thế, cô chợt nhớ về những tháng ngày sống trong nỗi cô đơn và sợ hãi dưới một căn hầm bỏ hoang, cho đến khi cô nghe được âm thanh của một giọng Việt trầm ấm, đầy nghiêm nghị.
“Tôi đang ở khu vực gần tâm chấn, khu vực này có phóng xạ đặc biệt cao, tường sóng âm của tôi gần hết rồi, chỉ có thể dùng một lần nữa thôi. Ở đây có một thiếu nữ, tôi sẽ dùng lần cuối, sau lần này căn hầm sẽ sụp, tôi đã gửi vị trí, các anh tới càng sớm càng tốt, tình trạng thiếu nữ không tốt.”
“Đừng, hãy di chuyển, khu vực tâm chấn rất nguy hiểm, tường sóng âm của anh chặn không được phóng xạ đâu, để cô bé lại đi, chúng tôi sẽ mai táng cô ấy cẩn thận. Chúng tôi vẫn cần anh.” – một giọng nói gấp gáp từ Radio vang lên.
“Đúng đó chú,… đi đi,… cháu vẫn còn tốt,…” – Cô bé nói lên lời này, nở ra một nụ cười gượng gạo, hai mắt đã thấm đẫm nước mắt, mai má lem nhem đất bụi.
“Đứa ngốc này, có chú ở đây, không ai trong chúng ta phải chết cả. Bạn chú nói là nguy hiểm thôi, chứ người nguy hiểm như chú thì sợ gì mấy cái này, Đúng không Nhật? Nói em nó nghe đi.” – Hòa cười cười vỗ vỗ đầu thiếu nữ, hướng Radio cười nói.
“Không kịp nữa rồi, vẫn là cái tính cách đấy, liệu hồn mà sống sót đi, không qua được là tao cho thằng em mày đói 3 ngày vì thằng anh nó lì đấy. Ráng sống sót mà về.” – Nhật thở dài qua Radio.
“Ôi bạn tôi, đừng, để nó ăn đi, đang tuổi lớn, dinh dưỡng mà thiếu thốn thì làm sao chiến đấu được. Việc ở đây tao lo được. Mày, chăm sóc nó dùm tao…”
“Mày im mẹ mồm đi, lết xác về đây, chăm sóc thì tự chăm sóc, tao…”
Câu chưa dứt radio đã tắt ngúm, hiển nhiên là bom đã rơi, sóng đã ngắt, thứ còn lại bây giờ chỉ là hủy diệt.
Một phút giây nhỏ bé, khuôn mặt cô gái trẻ hiện lên rõ rệt. Đôi mắt sáng, nhưng u buồn, đầy tuyệt vọng, thâm quần vì nhiều đêm mất ngủ, dáng người hơi gầy, chẳng biết bao lâu rồi không có một bữa ăn thực sự. Nhịp thở cũng rối loạn, cơ thể đã suy kiệt đến cùng cực, tựu như có thể chết đi bất kì lúc nào. Leon chỉ nhẹ ôm lấy cô gái trẻ, mang đến góc tường, liên tục đào bới một cái hốc nhỏ, từ từ đặt cô gái vào bên trong, hơi xoa đầu cô gái trẻ, nở một nụ cười thân thiện và rồi dùng bản thân che lấy phần khoảng trống còn lại.
Một thoáng chốc, anh nhìn thấy một tia hy vọng lóe lên trên mặt của cô gái trẻ, một nụ cười hồn nhiên cứ thế mà hiện lên.
“Cảm ơn… anh… rất nhiều.”
Tất cả những gì cô bé cố gắng nói chỉ có thế.
Cuối cùng, cái gì tới cũng tới. Cơn bão lửa quét tới hang động, cuốn bay mọi thứ bên trong, từng sóng nhiệt tạt lên khiên chắn vô hình dần rạn nứt, từng đoàn lửa nối tiếp như liên tục đánh lên tấm lưng chai sạn của Hòa, Hòa cắn răng vận dụng chút sức lực cuối cùng hất văng đợt sóng cuối cùng ra khỏi hang động.
Lúc đó, anh đã sợ, anh không sợ chết, anh sợ cái tia hy vọng sống nhỏ nhoi kia vụt tắt, anh không muốn thấy cảnh đó. Anh không hề sợ máu me, nhưng anh sợ cảnh tượng những người trẻ tuổi cười đùa vui sướng khi thực hiện cảnh máu me đó.
Có lẽ, một niềm tin trong anh vẫn luôn chi phối suy nghĩ của anh, những mầm non của đất nước phải được bảo vệ, bằng mọi giá.
Và rồi anh đã chiến thắng, anh nhìn lấy khuôn mặt rơm rớm nước mắt của Ngân, nhẹ đưa tay lau đôi mắt ấy, rồi ngã gục xuống, để lộ ra tấm lưng đỏ rực tựa than hồng, từng đợt mảng da thịt bị nứt toác, máu cũng chẳng còn để mà chảy. Nhìn cột khói bốc lên nghi ngút, mà Ngân đau xót, một người lạ mặt, cớ gì phải hy sinh như vậy để giúp mình? Tại sao? Chẳng phải để thứ vô dụng như mình chết đi là được sao?
Ngân biết được quy trình đào tạo những con người siêu năng lực khó khăn đến nhường nào, quốc gia đã hao tổn biết bao nhiêu tài nguyên, công sức mới sản sinh ra được một con người, liền là con người đó, chính là chìa khóa để đảo cục, để quyết định thành bài của cuộc chiến, vậy mà giờ đây người đó lại hy sinh to lớn như vậy để bảo vệ mình.
Chẳng cần nghĩ cũng biết chính bản thân mình bị cơn bão kia quét qua sẽ trở thành cát bụi, liền cơ hội thành vong linh cũng không có. Cô gái trẻ bật khóc, nhẹ cuối xuống ôm lấy ân nhân của mình thì thầm.
“Làm ơn, làm ơn, hãy sống, còn những người anh chưa cứu vớt, còn em trai anh, còn đội của anh, hãy cố gắng sống, làm ơn,…”
Cả hai cứ thế ôm nhau thiếp đi, ghi ấn lại cái cảm giác ấy, cảm giác đứng trước cửa tử, đặt cổ tại liêm đao của tử thần.
Đến khi đội giải cứu đến cũng là 2 ngày sau, cả 2 đã ngủ li bì cả 2 ngày, điều kì lạ là thương thế của Leon lại phục hồi nhanh đến khó tin, sau lưng chỉ là vài vết bỏng. Đến khi tỉnh lại, Leon thấy mình nằm trong căn hầm. Lúc đó anh đã lạc mất cô gái ấy.
Đến bây giờ, cảm giác ấy lại lần nữa được gợi lại, hơi ấm, niềm tin, sự gắn kết, tất cả lần nữa tái hiện. Cả hai cảm nhận được sự quen thuộc, Leon cũng có chút mơ hồ, nhưng anh không làm gì cả, cứ để nó tự nhiên tiếp diễn. Tất cả những gì anh suy nghĩ chỉ là “Cô gái trẻ này đã vất vả nhiều rồi.”
Cả hai cứ thế mà cuốn lấy, từ từ chìm sâu xuống dòng nước đục ngầu.
Những dòng suy nghĩ vu vơ mơ hồ qua đi, cả hai chìm vào giấc ngủ, để những biến chuyển cơ thể bắt đầu.
Từ bên trong, từng chiếc xương như muốn mục rữa dần phục hồi lại, rắn chắc hơn, bền bỉ hơn, tủy sống bên trong phun trào đậm đặc đầy chất dinh dưỡng. Nội tạng đổ nát dần tái tạo, thanh lọc chính bản thân, một số nội tạng còn có chút tiến hóa, đáp ứng được tối đa nhu cầu thích ứng môi trường.
Tiếp theo đó từng chức năng khôi phục, càng lúc dấu hiệu càng rõ rệt, cơ thể cả hai nguyên bản đang co rút dữ dội, cố gắng tìm kiếm dưỡng khí dần trở nên ổn định, khả năng sinh tồn của cơ thể đã tăng lên đáng kể.
Từng thớ cơ đứt ra dần được thay thế bởi những sợi cơ hồng hào săn chắc, vừa cứng cáp vừa dẻo dai. Da dẻ khô ráp như rút hết nước dần trở nên trắng hồng, căng lên tràn đầy sức sống, những vết xẹo, những di chứng cũng theo đó mà gột rửa đi, tựa như ngênh đón tân sinh vậy.
Leon tự ngắt đi hoạt động của não bộ của cả 2 người để loại hợp chất này được tự do cải tạo lại. Đó là một quyết định cực kì nguy hiểm, về phần anh, anh có thể sống ở dạng linh thể, nhưng với Ngân, đó lại là một ván cược. Nhưng không sao, ván cược này, Leon đã tính tới hướng xấu nhất. Món quà của anh để lại sẽ lo liệu phần còn lại.
Một khu vực nào đó dưới lòng đất.
“Xác nhận mục tiêu đã tử vong, DNA bị phá hủy hoàn toàn, sóng não cũng đã ngắt, nhiệm vụ hoàn thành, thử nghiệm thành công, toàn bộ đại đội chuẩn bị đưa tin, gấp rút hoàn thành. Sau một ngày phải sẵn sàng. Chúng đang có dấu hiệu nghi ngờ.”
“Đã rõ, trinh thám có thể quay lại căn cứ.”
Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên.
“Căn cứ bị tấn công, căn cứ bị tấn công, đã phát động quá trình tự hủy, tôi không thoát được rồi.”
“Nước Mĩ ghi công anh…” – Âm thanh cuối cùng vang lên từ phía bên kia.
Đứng ngoài vụ nổ, Nhật hướng nhìn về phía cột khói vừa được phát ra từ căn cứ.
“tôi tin tưởng, đứa cứng đầu như anh sẽ không chết được đâu, Hòa.”
Một đoạn thời gian qua đi, quá trì phục hồi đã hoàn tất, Leon tỉnh dậy tinh tế cảm nhận biến đổi cơ thể.
‘Cơ bắp được cải thiện lên tới mức cao nhất, năng suất hoạt động tăng gấp rưỡi, nếu dụng kỹ thuật cơ học có thể tăng lên gấp 3, nếu vận dụng khí có thể tăng lên gấp 9, vận dụng toàn bộ cơ thể có thể phát lực gấp 10 đến 12 lần. Loại thuốc này quả là thần kì.’ – Leon thầm nghĩ.
Không phải dễ dàng để kích phát tiềm năng của một thứ gì đó một cách triệt để như thế này, dù các bậc thầy trong việc rèn luyện cũng không thể đạt tới trình độ như thế này, tối đa cũng chỉ có thể vượt công suất 2 đến 20%, cao hơn thì đã thuộc phạm trù bí pháp, và cái giá khi thi triển bí pháp là không rẻ.
‘Não bộ được cải tạo khá triệt để, tốc độ xử lí, tuổi thọ, cường độ xử lí, khối lượng tiếp nhận thông tin tăng được 30%, ngoài ra mở được chức năng liên kết vùng tối cao. Hừm, các bậc thầy Gien Cường Lực ngày xưa nhìn thấy loại thuốc này cũng tranh nhau vỡ đầu để lấy.’ – Leon chỉ biết lắc đầu, anh cứ nghĩ đây chỉ là một loại thuốc tăng cường, nhưng không ngờ công dụng lại to lớn đến thế. Chỉ là hình như không phù hợp với người thường.
Đừng nhìn chỉ tăng 30% là thua thiệt so với khả năng hoạt động của cơ bắp. Nhưng não bộ đã được giải phóng 100% mà tăng lên 30% thì đó không phải là ít, nói cho gọn là hơn người ta nửa cái đầu rồi.
Các phần còn lại cũng tăng cường đáng kể nhưng chỉ nằm ở khả năng ổn định và thích ứng với môi trường, nếu có tăng thêm thì hiệu quả cũng không quá 42%.
‘Hình như mình quên gì đó. À phải rồi…Sao mà mình lại quên được nhỉ.’ – Leon lục lọi đầu óc một hồi mới nhớ ra, trong ngực mình có gì đó âm ấm.
Anh vận lực phóng một đoàn sóng âm mở ra một cái lỗ hổng tròn ôm lấy Ngân từ từ trượt xuống nền đất.
Hai cá thể trần truồng ôm lấy nhau, còn đang trong tình trạng giao hợp thu hút ánh mắt của rất nhiều người vây quanh lại từ vụ nổ lúc nãy.
[Điển tích đã tiêu hao, linh hồn đã trở lại.]
[Phân tích thành công, hợp chất này mang thành phần:…]
[Lưu lại thành phần?]
“Lưu lại, lưu dưới tên, thuốc Thức tỉnh tiềm năng.”
[Đã lưu.]
[Hiển vi trong thời gian làm lạnh.]
Leon lật người muốn thoát ra khỏi trạng thái giao hợp thì Ngân rỉ nhẹ một tiếng rồi ôm chặt lấy anh.
“Cũng hơi ngại, chắc lại phải dính với cô bé này rồi.” – Leon thở dài, đánh ra một vòng sóng âm gây nhiễu loạn tầm nhìn bao phủ lấy hai người.
Lúc này Ngân mở mắt, hai mắt còn mơ màng, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là khuôn mặt điển trai còn hơi ướt của Leon.
Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi nằm lên bờ vai rắn chắc của Leon.
Cô không biết vừa xảy ra điều gì, cô chỉ biết, người đàn ông kia lại lần nữa đem mình trở về từ cửa tử, một lần nữa bảo vệ mình.
Càng nghĩ đến cô lại càng ngượng ngùng, bao lâu nay hình mẫu xây dựng là một người con gái luôn mạnh mẽ luôn vươn lên trong nghịch cảnh, rồi giờ nằm trong vòng tay của người này,…
“Thật kích thích…” – Ngân cười cười tiếp tục tận hưởng cảm giác an toàn này.
Một lúc sau, khi đã cảm thấy thỏa mãn, Ngân hơi xoay người thì nhận ra có thứ gì đó giữ mình lại, nhìn xuống hông mới biết, từ đầu đến giờ, hai người đang dính vào nhau. Lại một đoàn mây đỏ kéo lên khuôn mặt của cô gái trẻ.
Leon thấy cảnh này cũng bật cười, sống ngần này tuổi, trải qua bao nhiêu kiếp sống, chưa bao giờ gặp tình trạng như thế này. Ngân một hồi sau cũng định thần lại, cô vươn lên hôn môi.
Sau một nụ hôn nồng cháy, cả hai người “Vào việc.”
Hơn nửa ngày sau, một đoàn xe tới, bao vây lấy xe bồn kia, âm thanh từ bên ngoài vang lên làm hai người dừng việc đang làm lại.
“Trong đó ổn không?” – Âm thanh của Nhật vang lên.
“Còn tốt anh nhớ đến tôi, đem 2 bộ đồ mau, một nam một nữ, size lớn, loại 1m8 và 1m6.” – Leon vọng ra.
“Hì hì, còn tốt còn tốt. Tới ngay đây.” – Âm thanh của Nhật xa dần, một lúc sau có 2 bộ đồ được ném vào bên trong.