Đột nhiên ngoài trời bỗng nổi gió, một con chim trên cành ồn ào kêu lên những tiếng chán chường, lông mày Đồ Thành nhíu chặt, đẩy Doãn Bạch đang đứng đâm chọc trước mặt mình ra, bước nhanh về phía cửa sổ sát đất.
Cuối chân trời có treo một vầng trăng cô độc, tựa như một vết rách trên tấm màn đen. Đồ Thành phát hiện ra một chiếc Honda nấp sau bụi cây, người nọ tựa hồ nhận ra mình bị lộ, lẳng lặng trốn đi.
Thị lực Đồ Thành rất tốt, chỉ thoáng nhìn đã nhớ kỹ biển số xe.
Doãn Bạch bị đẩy một cái, suýt chút nữa ngã dập mông. Còn tưởng Đồ Thành đột nhiên chạy đi vì không chịu được người cùng giới tứ chi tiếp xúc, anh ta lặng lẽ quay về phía Uông Tư Niên, dùng âm thanh không lớn không nhỏ, vui vẻ nói: "Phản ứng sợ gay thế này là kiểu chưa ra khỏi tủ rồi, bảo tiêu của ông khẳng định không thẳng thớm gì đâu."(*)
Đồ Thành nghe vậy, quay đầu lại, không nói lời nào mà nhìn hai tên gay đang ngồi trên ghế xô- pha. Mặc dù gương mặt Uông Tư Niên nhìn đẹp nhưng cũng không mang nét nữ tính. Doãn Bạch lại không giống như vậy, đã nhìn quen bọn đàn ông cứng như sắt thép, giờ nhìn lại người này, ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, trông chả khác gì một đống bùn nhão.
Cân nhắc về phương diện ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Đồ Thành lại càng không vừa mắt ngôi sao này. Hắn không tiếp tục xem phim Uông Tư Niên đóng, cũng chưa từng nghe đối phương ca hát, nhưng biết người này hiện tại rất nổi tiếng, nổi đến độ chả hiểu sao lại nổi như thế. Thế nên hắn càng không hiểu mắt thẩm mỹ của thiếu nữ ngày nay ra sao nữ, vì sao lại... muốn chết muốn sống vì một tên đàn ông như vậy.
Hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt nói với Uông Tư Niên: "Có người theo dõi anh."
Uông Tư Niên nghe xong cũng sợ đến thất sắc, nhưng lại giả vờ không sao, tự an ủi mình: "Không thể nào, chắc lại bọn chó săn của mấy tờ báo thôi."
Có phải chó săn hay không, chỉ cần để lão Uông tra biển số xe là rõ. Đồ Thành không thể gọi điện thoại cho đồng sự ở cục thành phố trước mặt người ngoài, thế nên nhanh chân đi tới trước mặt Doãn Bạch, cứng nhắc hạ lệnh đuổi người: "Anh nên về rồi."
"Vội cái gì, tôi còn muốn chậm rãi nói chuyện với Uông Tư Niên." Doãn Bạch ngả ngớn không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn Đồ Thành.
Đồ Thành oai hùng chính khí, ngũ quan như tượng, lông mày tựa vẽ, dùng ánh mắt sắc bén đáp lại. Doãn Bạch mê mẩn nhìn, càng nhìn càng cảm thấy người trước mặt quen mắt, anh ta bỗng nhiên đăm chiêu nhìn Uông Tư Niên ngồi cạnh, nói: "Tôi thấy anh giai bảo tiêu này của ông nhìn quen lắm, như kiểu đã từng gặp ở đâu rồi ấy..."
Không đợi chủ nhà hoàn hồn, Đồ Thành đã trực tiếp đuổi khách ___ hắn xách cổ áo Doãn Bạch như xách một con gà, không khách khí ném người ra ngoài cửa.
Sau khi ồn ào một trận như vậy cũng tới nửa đêm.
Phòng ngủ chính ở tầng hai, Uông Tư Niên để Đồ Thành ngủ ở khách phòng. Khách phòng ở cuối hành lang, cách phòng ngủ chính hơi xa.
Có một dì giúp việc sẽ định kỳ đến quét tước, nhưng không ở lại, trong một ngôi nhà to lớn trước giờ vẫn chỉ có mình hắn.
Đồ Thành đi vào phòng cho khách, lát sau đã ra, cầm một cái gối trong tay, ném lên ghế ở phòng ngoài phòng ngủ chính.
"Anh làm gì vậy?" Uông Tư Niên không hiểu, giường ấm nệm êm không thích ngủ, lại mò ra xô- pha làm gì.
"Như thế này cách anh gần hơn, có chuyện gì còn kịp ứng phó." Đồ Thành vươn mình nằm lên ghế xô- pha, nhìn như nhắm mắt, kỳ thực lại lưu tâm lắng nghe động tĩnh bốn phía.
Uông Tư Niên khẽ mỉm cười, thầm nghĩ người này còn rất chuyên nghiệp, sau đó cũng quay về phòng của mình.
Mới bước vào cửa di động đã reo.
Người gọi chính là người đại diện của hắn, Ân Hải Lý, nữ ma đầu của làng giải trí. Chừng ba mươi tuổi, cách làm việc mạnh mẽ vang dội, khuôn mặt đẹp không kém sao nữ đang hot. Cô ở đầu kia điện thoại hỏi hắn về vụ án của Tống Tiêu Tiêu, biết Uông Tư Niên không nằm trong diện tình nghi của cảnh sát, liền đưa ra lệnh, nghiêm cấm công khai nhắc đến tên Tống Tiêu Tiêu, lại càng không được đưa ra câu trả lời chi tiết liên quan đến án mạng cho giới truyền thông.
Uông Tư Niên sau bảy năm lại đột nhiên nổi tiếng, một phần cũng là nhờ Ân Hải Lý, cô đã lập ra một con đường rất phù hợp giúp hắn tự do phát triển, trong thời đại sao nam không cool ngầu thì cũng là kiểu chiều chuộng fan, hắn lại tự mở đường khác cho mình, khi thì ngây thơ ngốc manh, lúc lại ngang tàng tùy hứng, còn ỷ vào bộ mặt tình đầu quốc dân của mình mà thái độ với khán giả ngay trước ống kính, vậy mà rất nhiều fan bị dính chiêu, khen hắn tính tình thành thật.
Thế nên Uông Tư Niên vùa tôn kính vừa cảm kích cô, gọi cô một tiếng "chị Hải Lý", cô nói một hắn sẽ không nói hai.
Ân Hải Lý gọi đến giờ này không phải chỉ vì vụ án của Tống Tiêu Tiêu mà còn muốn cho hắn biết một tin, phim điện ảnh "Ỷ Thiên Đồ Long" chuẩn bị tuyển diễn viên.
Tên là "Ỷ Thiên Đồ Long" nhưng thực ra lại không mấy quan hệ với Kim lão gia. Câu chuyện xảy ra khi cha Trương Vô Kỵ vẫn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, tuyến nhân vật chính là tứ đại Pháp vương Minh giáo cùng nhị tiên ở Tiêu Dao, thiết lập của mỗi người đều là trẻ tuổi đẹp trai, lão già Ưng Vương tóc bạc mày trắng trong nguyên tác cũng thành tuyệt sắc mỹ nam, Dương Tiêu Phạm Dao còn có tình cảm huynh đệ hài hòa, nội dung câu chuyện cũng được biến đổi.
Tên giống IP lớn, vậy nhưng lại thay đổi nội dung, còn chưa khai máy đã khiến dân mạng bàn tán sôi nổi, khán giả có một loại chờ mong trước đây chưa từng có.
Ân Hải Lý nói, sau khi Ôn Bảo công khai yêu đương thì đã có một phần lớn fan rời đi, nam chính phim này rất có thể sẽ rơi lên người hắn, cho nên sắp xếp cho hắn ngày mai tham gia một buổi tiệc đứng, tâm sự trước với nhà sản xuất.
Uông Tư Niên không phản ứng lại: "Không phải hôm đó còn có hoạt động cho một chương trình âm nhạc sao?"
Ân Hải Ly nói: "Tiệc đứng này là công việc của cậu, đừng nhớ nhung chương trình âm nhạc gì kia nữa, cổ họng cậu như vậy, giờ còn hát được sao/"
Ân Hải Lý muốn nói, dù gì trời cao cũng đã cho hắn một gương mặt đẹp đẽ, cổ họng hỏng thì cũng hỏng rồi, bây giờ lợi dụng tốt tài nguyên đang có mới là lựa chọn đúng.
"Chị Hải Lý, em không muốn đi, đi bán tiếng cười như vậy có khác gì khỉ đâu..." giọng Uông Tư Niên khàn khàn lại rất nhẹ, "Em muốn... em muốn hát."
"Cậu quên năm đó vì sao bị chìm nghỉm rồi à? Không phải dễ mà nổi tiếng lại được một lần, đừng tiếp tục tự mình tìm đường chết nữa."
Nói xong rồi cúp điện thoại.
Trước đây hắn là một người kiêu ngạo, bá đạo ngang ngược, nhưng có fan thì không thể lúc nào cũng vậy.
Hắn phải biết hòa nhập với thị trường, cảm thấy thoải mái với nó, như vậy mới có thể tìm được một vị trí cho bản thân.
Đạt được tám thước lại muốn hơn một trượng. Uông Tư Niên thở dài một tiếng, nằm lên giường.
Hắn nhắm mắt lại, ngâm nhẹ.
Cười lới rồi thở than
Một đời đầy khoái hoạt lại bi ai
Ai cùng ta đồng sinh cộng tử
Đao kiếm như mộng.
Chuyện cũ lại là thực hay mơ.
Nếu có người hỏi Uông Tư Niên vì sao cổ họng hắn lại hỏng, hắn sẽ trả lời nhẹ nhàng như mây gió, bởi vì bệnh về đường hô hấp nên dây thanh quản bị hư tổn.
Đáp án rất đơn giản, thái độ rất bình tĩnh, nhưng chỉ có rất ít người biết, đây không phải chân tướng.
Lý do hắn không thể nói với người ngoài sự thật, đó là bởi lý do hắn rút khỏi cuộc thi kia, bởi vì hắn gặp Từ Sâm.
Từ Sâm, người đứng đầu Tinh Hoàng. Tinh Hoàng hiện nay là công ty chế tác chương trình lớn nhất nước, cũng là nhà sản xuất của "Tiếng ca bầu trời". Chương trình ngay từ đầu đã rất có danh tiếng, đặc biệt là vào mùa một, giúp đỡ không ít ca sĩ trở thành hạng sao hiện nay, "hát hay rồi lại diễn", so với Uông Tư Niên thì đều bật lên nhanh hơn.
Từ Sâm xem chương trình ở nhà rồi chú ý tới Uông Tư Niên, ấn tượng đầu tiên chính là người này thật đẹp, giọng hát lại càng đẹp. Lúc đó cuộc thi toàn quốc mới vừa xong vòng một, một nhóm thanh niên qua vòng chụp ảnh cùng nhau, giữa một đám thanh niên 20 tuổi, ánh mắt Uông Tư Niên là sáng rõ nhất, hắn không tốn sức chen đứng ở giữa, thế nhưng bạn lại chẳng thể dời mắt khỏi hắn.
Tinh Hoàng tiếng tăm lẫy lừng có một Từ tổng cũng lẫy lừng tiếng tăm, có vợ có con, mọi người đều nghĩ gã hẳn là một người đàn ông tốt đẹp luôn vì gia đình, vậy nhưng hắn lại bí mật chơi đùa với không ít nam minh tinh đẹp đẽ.
Nói như thế nào thì theo đuổi cái đẹp luôn là ham muốn theo đuổi nguyên thủy nhất của con người.
Vừa nguyên thủy lại vừa ác độc.
Sau đó Từ Sâm mở một bữa tiệc, mời những ca sĩ trẻ tuổi lọt vào vòng kế tiếp kia một bữa cơm, ăn xong lại chủ động mời Uông Tư Niên cùng hai nam sinh khác đi hát cùng gã. Ông chủ lớn tự mình bắt chuyện, Uông Tư Niên thụ sủng nhược kinh, cũng chẳng nghi ngờ đối phương có dụng ý khác, dẫn hắn đi hát chỉ là trên danh nghĩa, dẫn hắn lên giường mới là mục đích thật.
Nói thật ra thì Từ Sâm cũng không khó nhìn, hơn ba mươi tuổi, tuổi trẻ tài cao, vẻ ngoài cũng là kiểu mày rậm mắt to.
Có thực sự bán cái mông cho gã cũng chẳng có gì thiệt thòi, một trong ba vị trí đầu của chương trình này hẳn không chạy đi đâu được.
Thế nhưng Uông Tư Niên lại ghét cái loại giao dịch buồn nôn này.
Hắn vừa tốt nghiệp trung học đã một lòng với ca hát, không nhận được giáo dục cao cấp, hắn có thể là một người không có học lực, vậy nhưng xương thì vẫn cứng, chết sống không chịu gật đầu, kiên quyết tỏ thái độ, đừng hòng khiến hắn bán thân.
Trong cái vòng hỗ loạn nam nam nữ nữ, mấy chuyện này cũng là lẽ thường, nam với nam chả có gì to tát, nếu mở miệng nói gì thì là do anh không hiểu quy củ trong giới rồi. Từ Sâm bắt đầu ra giá với Uông Tư Niên, vừa lừa vừa dụ hắn, hết hôn lại sờ, cuối cùng nói, xong việc thì quán quân cho em, được không.
Hơi thở ấm nóng nồng mùi rượu kề sát bên mặt, hơn nữa động tác tay của gã lại ngày càng bừa bãi, Uông Tư Niên chỉ cảm thấy buồn nôn. Người ta nói, thỏ bị ép vào đường cùng cũng cắn người, huống hồ hắn đã quen ỷ mình đẹp mà kiêu, cùng lắm thì không tham gia nữa, hắn ngăn tại chỗ chửi ầm lên, còn nói, "Mấy người không có chỗ cho ông thì ông tự tìm, không có Tinh Hoàng thì ông đây vẫn thừa sức đi hát."
Lần này thực sự chọc giận ông chủ lớn.
Lúc đó Từ Sâm cũng hơi quá chén, ác ý lẫn vào rượu dồn hết lên đầu, gã bóp mũi Uông Tư Niên, nói, có phải mày cảm thấy mình hát quá hay rồi, thấy mình có thể thích thì vênh váo hay không?
Gã nói hắn tự cao tự đại, lại chê hắn không biết nhìn nhận tình huống, càng nói càng tức, tát Uông Tư Niên cũng không hết bực, cuối cùng sai người mang nước sôi lại.
Ba người đè chặt Uông Tư Niên xuống sàn nhà, một người mạnh tay bóp mở miệng hắn, đổ nước sôi vào.
Ban đầu Uông Tư Niên có giãy dụa gào thét, rất nhanh đến tiếng còn không thể phát ra, khóe miệng, cằm hắn đều đầy bọt khí trắng toát, sau khi hét lên một tiếng đau đớn cuối cùng thì hắn ngất đi.
Lần nữa mở mắt thì đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Uông Tư Niên không tố cáo Từ Sâm. Gã ta có bối cảnh, nếu thực sự làm lớn chuyện, cả mạng nhỏ có lẽ cũng không còn.
Huống hồ, lúc này hắn đã chả thiết để ý đến những thứ này nữa. Hắn chỉ muốn chết, vừa mở mắt đã tìm mảnh thủy tinh vỡ cứa lên cổ tay, từng vệt từng vệt, máu vừa ngưng lại tiếp tục cứa.
May nhờ Doãn Bạch hết lòng coi chừng, hai lần cứu hắn từ đường chết trở về. Để đến cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt, sống sót, trên mặt không lưu sẹo, nhưng cổ họng thì thực sự hỏng rồi.
Bày bán đồ ở vỉa hè rồi làm người mẫu mạng, bảy năm sau Uông Tư Niên lại thực sự nổi tiếng, có người bảo hắn là bản nam của Trương Bá Chi, ý nói dung nhan thiên sứ lại có giọng nói ma quỷ, cũng có người chê hắn diễn vụng giọng khó nghe, nhưng những người này không biết, thời điểm từng đứng đầu vòng đầu tiên của cuộc thi nọ, đã từng có fan thân thiết gọi hắn là tiểu vương tử có âm vực cá heo.(**)
Người ta nói, kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, thế nhưng, những khán giả kia nào phải ai cũng có tình có nghĩa? Trong thời gian Uông Tư Niên trong viện trị thương, Từ Sâm dồn sức thổi phồng một ca sĩ trẻ tuổi khác tên Sở Nguyên, hắn liền bị fan quên bằng sạch.
Quên đi thôi, vẫn là câu nói kia.
Số mệnh chỉ tám thước, cớ sao còn đòi hơn một trượng.
- --
Hal: (*) Tiểu Bạch ăn gì mà minh bạch tinh tường quá vậy =)))))))))
(**) ý là giọng cao nhỉ?
Kết chương này chỉ muốn nói: Dmm Từ cặn bã Sâm, ôi vl, hẳn là đổ nước sôi, đậu má cái loại có vợ có con mà còn thích đi hiến jj dạo thế này thực sự đáng đánh. Huhu, Tư Niên của em ;;v;; Chú chó đặc cảnh Đồ Thành đâu rồi, mau chóng nhận anh chủ mới rồi chiều người ta lên trời đi mà huhuhu. Có 38 chương thôi, mong chương 15 yêu nhau hic.