Em...Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 62: 62: Tập Đoàn Hải Thanh





Tuy vẫn đang ngờ ngợ vì nhìn Dương Nghi có vẻ lúng túng hay sao nhưng Đàm Tuệ Nhan cũng không hỏi nhiều mà kể luôn về chuyện của mình.

Tuệ Nhan nghĩ cũng nên kể với cậu ấy về những chuyện khiến mình bị bối rối vì Dương Nghi trưởng thành hơn cô rất nhiều, trưởng thành ở đây là cô ấy có kinh nghiệm làm việc già dặn nên có thể góp ý và đưa ra lời khuyên với một đứa chưa từng đi làm ở công ty bao giờ như cô cả.
- " Vậy là cậu được mời làm thư ký ở công ty Hải Thanh à, nhưng mà quả thật tớ đâu có kinh nghiệm gì về việc làm đâu á tại tớ chỉ là quản lý của văn phòng thôi.

Nhưng hiện tại nếu cậu chưa tìm được công việc gì thì cậu cứ làm ở đó thử xem.

Ba cậu làm ở đó đúng chứ, vậy thì có thắc mắc gì về công việc cứ hỏi ba cậu là được vì bác ý là trợ lý lâu năm của công ty đó mà.

Tự tin lên nào Tiểu Nhan của tớ, rồi dần dần cậu sẽ quen với công việc này thôi nên cậu không cần lo lắng gì nhé".
Tuệ Nhan cười trừ, từ ba của cô đến bạn thân đều khuyên cô nên làm công việc này làm cô cũng muốn thử sức xem ra sao, không biết lý do gì mà chủ tịch bên đó muốn tạo việc làm cho cô thì chi bằng cho mình làm nhân viên ở đó cũng được mà đằng này lại làm thư ký.


Thôi thì mệnh lệnh khó cãi thì cô cũng chỉ biết tuân lệnh theo vậy.
- " Vợ yêu, em đang nói chuyện với ai mà chăm chú vậy? "
Tiếng nói của ai đó làm cô giật thót cả mình, cái tên này sao ám cô hoài vậy.

Vừa nãy rõ ràng Dương Nghi vẫn thấy Vĩ Phàm ở trong phòng làm việc chăm chú lắm mà sao bây giờ đã xong rồi, cô thắc mắc là phải bởi vì Cố Vĩ Phàm thường ngày nếu ở trong phòng đó thường làm việc tới tận khuya mới trở về phòng của hai người.
- " Chồng cậu sao Tiểu Nghi.

Ây chết máy tớ sắp hết pin rồi, đang định bảo cậu cho tớ xem mặt tên đó ra sao thôi thì tạm biệt phu nhân nhé tớ cúp máy đây".
- " Phu nhân gì chứ, cậu...ơ khoan đã...."
Chưa gì mà Tuệ Nhan đã cúp máy rồi sao, nghe bạn thân nói hai tiếng "phu nhân " mà thấy kì kì.
Sau khi kết thúc cuộc gọi thì Đàm Tuệ Nhan cũng nhanh chóng sạc pin điện thoại, điện thoại của cô cũng hết pin đúng lúc ghê, đang định xem khuôn mặt ông chồng của bạn thân mình ra sao mà, nghe qua giọng anh ta thì có vẻ cũng hay đó chứ.
Chắc hẳn Tiểu Nghi của cô hạnh phúc lắm nên nét mặt của cô ấy lúc nào cũng rạng rỡ như vậy, nghe từ "vợ yêu " cô cảm nhận được anh là người rất yêu chiều vợ, như thế cũng tốt thôi tại cô ấy xứng đáng có được những hạnh phúc đó mà.

Nhìn bạn thân mình mà xem người ta đã có chồng rồi đó còn mình thì người yêu còn chưa có mà thấy hơi tủi thân đó nha.
__________________________
* Tập đoàn Hải Thanh.
Chiếc xe ô tô chở hai ba con Đàm Tuệ Nhan cuối cùng cũng đến nơi.

Ngắm nhìn tập đoàn này mà cô không khỏi kinh ngạc vì quá rộng lớn, mắt cô hơi nheo lại bởi ánh nắng mặt trời hắt vào khi Tuệ Nhan đang ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất của tập đoàn này.

Cảm giác của cô lúc này không tránh khỏi hồi hộp và lo lắng, không biết ở đây có áp bức mình không nữa, khi phụ bà ở thư viện thì Tuệ Nhan cảm thấy ở đó rất thoải mái phần vì đó là chỗ làm của bà, công việc cũng không mấy nặng nhọc gì cả.


Cứ vậy mà cô càng nhìn càng sợ hãi và lo lắng, tự mình dọa mình bằng những suy nghĩ viễn vông trong đầu vậy thôi.
Cuối cùng cô vẫn quyết định mà nhận lời, cũng coi như thử sức mình để không phụ lòng vị chủ tịch ở đây đã cho cô một công việc, rất cảm ơn và cảm kích vô cùng.

Nhưng từ khi đến đây tâm trạng cứ thế tuột dốc mà không hứng thú khi ở nhà.
Thấy con gái vẫn đứng đó như vậy với nét mặt lo lắng làm Đàm Lăng Hải khẽ lắc đầu, vỗ vai cô mà chấn an vì biết lúc này con bé đang rất hồi hộp mà không tránh khỏi những suy nghĩ trong đầu.
- Con không cần lo lắng như vậy đâu, cứ đi theo ba là được, công việc này trước tiên là phải tự tin chứ không phải lo lắng như vậy.

Thả lỏng đầu óc mà nghĩ thoáng đi con.
Tuệ Nhan quay sang nhìn ba mình, tâm trạng cũng bớt lo lắng bởi lời nói củ ba cô.

Đúng, mình phải nghĩ thoáng và tự tin.
- Dạ.
Theo chân ba mình tiến vào công ty, có vài nhân viên khi thấy ba cô thì niềm nở chào.


Có một vài người khi nhìn cô thì xì xào với nhau bởi Tuệ Nhan nhìn rất lạ mặt, không biết tại sao mà theo chân trợ lý đi đâu thế nhỉ.

Không phải là cô không nghe thấy mà là mặc họ nói những gì mà đi theo ba mình, đôi khi đảo mắt nhìn xung quanh nơi này thì quả thật quá đỗi rộng lớn, lần đầu đến tập đoàn như vậy thì bỡ ngỡ vô cùng.
Bước vào thang máy đi đến phòng chủ tịch mà chẳng hiểu sao tim cô lại đập rộn ràng lên như vậy chắc do cô vẫn còn rất hồi hộp nên sinh ra như vậy, không biết vị chủ tịch ở đây dung mạo sẽ như thế nào nhỉ, vừa lo lắng mà vừa tò mò chết mất.

Làm thư ký đương nhiên ngày nào đi làm là phải giáp mặt chủ tịch thường xuyên rồi, đó là điều không tránh khỏi khi làm công việc này.
Nghe đâu thấy ba cô kể lại ngài ấy còn trẻ nhưng rất tài giỏi, vì vậy từ khi nhận chức chủ tịch tới giờ thì tập đoàn Hải Thanh phát triển vượt bậc, là công ty đứng nhất nhì cả nước và quốc tế.

Suy đi nghĩ lại mà Tuệ Nhan cảm thấy giống mấy vị tổng tài mà cô hay đọc trong tiểu thuyết, cứ như là hai giọt nước vậy trời.

Cô đang tưởng tượng một vị tổng tài mỹ nam, lạnh lùng khó đoán sắp hiện ra trước mặt mình chắc sẽ hoàn hảo lắm đây.