Em...Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 48: 48: Sự Trùng Hợp





Bốn ánh mắt lại nhìn nhau, Dương Nghi mở to mắt rồi nhìn người đó mà không nói thành lời vì quá sốc.

Sao lại có một chuyện trùng hợp xảy đến như vậy chứ, người mà cô đã cố dần quên lại đột nhiên hiện ra trước mặt.

Không ai khác người đó chính là Dịch Hạo Minh.
Anh ta bây giờ nhìn không thay đổi tẹo nào cả sau khi lần gặp cuối cùng ở quán nước cách đây mấy tháng trước, nếu mà quan sát kĩ thì có vẻ anh đã gầy đi không ít.

Bây giờ khi nhìn thấy Hạo Minh là bao nhiêu cảm xúc trong tâm trí lại hỗn độn, từ những kí ức vui vẻ khi lúc yêu nhau, anh ta cho cô cảm giác thật ngọt ngào của tình yêu rồi cho đến khi anh cho cô xem bộ mặt thật của mình.

Bây giờ cô cảm thấy ra sao ư, tất nhiên là cảm thấy quyết định của mình là đúng rồi, thật may mắn hắn ta cho cô xem bản mặt tra nam thật kịp thời để cô có thể mở lòng mà đón nhận hạnh phúc chân thành từ phía Vĩ Phàm.
- Không liên quan đến anh, tạm biệt.
Dương Nghi định làm lơ rồi rời đi ấy vậy mà tên kéo tay cô rồi nắm thật chặt.
- Nghi Nhi, em có biết là mấy tháng nay anh rất nhớ em không hả.

Nói thật với em quả thật anh đã sai khi đã giấu em chuyện kết hôn với Diệu Anh, nhưng anh yêu em là thật lòng.


Bây giờ chắc em cảm thấy nực cười khi ang nói như vậy đúng không, vì công ty anh sắp có nguy cơ phải sản nên phải cần một vốn đầu tư lớn nên cô ta từ đau xuất hiện nói sẽ giúp được vậy nên anh mới...
- Nói như vậy đủ chưa hả ?
Không để anh ta nói hết câu thì cô bỗng lên tiếng, Hạo Minh nói đúng đấy cô thật sự bây giờ cảm thấy rất nực cười.

Tự nhiên gặp cô lại nói văn nói thơ gì không biết nữa, mọi chuyện đã qua thì để nó qua đi.

Bây giờ dù Hạo Minh có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không để vào tai một câu một chữ nào cả.

Không biết trong đầu anh ta không biết nghĩ hay hay sao vậy, tưởng như vậy là níu kéo được cô sao.
- Anh....
Tay Dương Nghi lúc này vẫn bị hắn nắm chặt không rời mà lấy làm khó chịu, cành vùng vàng thì tên kia càng dữ chặt cô hơn.
- Bỏ tay tôi ra.
Trong thư viện lúc này hai bà cháu đang bận rộn thanh toán tiền cho khách hàng, hôm nay cuốn sách mà Dương Nghi mua không hiểu sao lại bán chạy như vậy nên chưa gì mà đã bán hết sạch cuốn đó rồi.

Bỗng lúc này bà lão nhìn ra ngoài cửa mà thấy cảnh tượng trước mặt mà không khỏi nhíu mày.

Kia chả phải là Dương Nghi sao, còn cậu bạn trai bên cạnh là ai thế.
- Tuệ Nhan này....
Cô ấy lúc này nhìn về phía bà mà mỉm cười, khách lúc này cũng đã vắng dần.
- Sao ạ ?
Bà lão chỉ tay ra phía cánh cửa.
- Hình như con bé Dương Nghi với cậu bạn kia có chuyện gì thì phải, nãy giờ hai đứa nó cứ đứng đấy mà nét mặt của con bé không được tốt cho lắm.
Thấy bà nói như vậy mà Tuệ Nhan lấy làm ngạc nhiên, nhìn qua cánh cửa trong suốt.

Trời ạ gù đây, sao tên đáng ghét kia lại ở đây mà làm phiền bạn của cô như vậy chứ.
- Bà ơi cháu ra ngoài một tý nhé.

Nói rồi cô ấy đi tới phía cánh cửa, bà lão lúc này không biết chuyện gì đang xảy ra mà khẽ lắc đầu , chắc bọn trẻ này lại gặp vấn đề gì đó rồi thôi cứ để chúng nói giải quyết với nhau.

- Tôi nói lại lần nữa mau buông tay tôi ra.
Cô hét lên như vậy khiến thu hút sự chú ý của không ít những người xung quanh, bọn họ thấy vậy thì cũng không đứng lại xem chuyện gì xảy ra mà cứ thế đi trước.

Còn cái tên kia có vẻ rất ngoan cố không chịu nghe lời.
- Nghi, đừng rời xa anh có được không.
Ở đâu sinh ra cái người đầu óc có vấn đề như vậy chứ, rõ ràng biết cô khó chịu trước hành động của mình ấy vậy mà ngoan cố không chịu buông bỏ.
Còn Dịch Hạo Minh, anh ta nghĩ nếu bây giờ buông tay anh ta sợ vĩnh viễn không được gặp lại cô nữa, nói ra thật nực cười nhưng trong lòng anh ta bây giờ chỉ nghĩ về cô và từ trước đến nay cũng vậy, cưới Diệu Anh là mục đích hắn muốn công ty tiến triển chứ không vì tình yêu.

Níu kéo thế này vô ích thật đấy nhưng anh không muốn buông tay...
- Mau bỏ tay cậu ấy ra ngay, anh đang làm gì thế hả cái tên kia.
Hai người họ quay lại, Đàm Tuệ Nhan đang đi đến ngần với khuôn mặt tức giận mà nhìn về phía anh ta.

Vừa làm trò hề trước cửa hàng của cô xong lại dám níu kéo Tiểu Nghi sao.
- Tuệ Nhan, là em à.
Nghe hắn nói như vậy khiến Tuệ Nhan càng điên người hơn, không phải là cô thì không nhẽ là ma chắc.
- Là tôi thì đã sao, buông tay cậu ấy ra, buông ra.
Cô ấy cố gắng gỡ tay hai người họ, lúc này anh ta vẫn đang lơ đãng, tay có phần thả lỏng nên cô dễ dàng gỡ tay anh ta rồi kéo ra đằng sau mình lấy một tay mà chắn ngang trước mặt.

- Đầu óc anh có vấn đề hay sao hả, rõ ràng là có vợ rồi mà lại đi làm phiền bạn của tôi.

Nói anh là tra nam cũng không hề sai bởi vì hành động của anh đang chứng minh điều đó.
Lúc này anh ta muốn lại gần Dương Nghi mà không được, càng đi đến ngần thì bị cô bạn thân vùng vằng hất tay ra rồi thuận tay tát cho tên này một phát vào mặt.
- Tuệ Nhan, em đang làm cái gì thế ?
Anh ta bo lấy một bên mặt đang hơi ửng đỏ mà nói.

Mặc kệ người đàn ông này đang nói những lời nào, đứng lại nói cho hắn một dàng dài, hình như càng lên chức cao thì đầu óc anh ta lại không được bình thường như bao người vì vậy phải có một lớp giảng dạy thêm để cho hắn thông cái đầu.
- Làm cái gì sao, anh xem lại anh đang làm cái trò ở trước cửa hàng bà ngoại tôi đây.

Đang yên đang lành anh lại dám níu kéo bạn của tôi bằng những lời vô bổ này à.

Tôi nói cho anh biết anh có nói hàng nghìn lời đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì đâu, cái tên tra nam như anh cũng mặt dày thật đấy, đi về mà làm tròn trách nghiệm bổn phận của người chồng đi nhé.
Cứ vậy mà Tuệ Nhan đứng đó mà nói cho hắn ta nghe, Dương Nghi nhìn bạn thân của mình mà không khỏi buồn cười cơ mà, cứ như một người mẹ đang giáo dục lại con cái của mình vậy.