Em...Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 44: 44: Nhây Với Cô Không Ai Bằng Hắn





Trở về căn biệt thự, cô không nói gì mà im lặng mở cửa xe rồi bước nhanh chân vào trong nhà.

Thật không ngờ trong xuất chuyến đi mà cô không nói một tiếng nào kể từ khi cuộc trò chuyện kia kết thúc.

Cố Vĩ Phàm lúc này đang thật sự rất lo lắng tưởng mình đã làm chuyện gì khiến cô giận, hắn cũng nhanh chân mở cửa xe rồi đi theo Dương Nghi.

Với lợi thế chân dài nên chả mấy chốc hắn ta đã đuổi kịp cô, nhanh tay nắm cánh tay cô gái rồi lên tiếng.
- Nghi, em làm sao vậy, có phải anh lại làm chuyện gì khiến em giận rồi đúng không ?
Dương Nghi lúc này hơi khó hiểu, lấy tay tháo miếng bông mà cô vừa nãy bịt vào tai.
- Hả ? Anh vừa nói gì ?
Vĩ Phàm ngớ người nhìn cô, hóa ra trong xuất chuyến hành trình cô im lặng không nói lời nào là vì thứ này sao, hẳn nào hắn ta nói nhiều như vậy mà cô không đáp lại một lời tại vì không nghe thấy.
- Gì..gì đây, sao em lại nhét thứ này vào trong tai thế hả ?
Cô đáp lời.
- Chả phải do anh nói nhiều quá sao.

" Anh sắp thành bà cô có tuổi nên mới nói nhiều như thế đúng không, người gì đâu mà nói nhiều hơn cả phụ nữ " cô thầm nghĩ mà không lên tiếng.

Hắn ta nghe thấy vậy thì cũng ngớ người thật đấy nhưng thở phào nhẹ nhõm vì tưởng cô lại giận chuyện gì đó mà không muốn nói chuyện gì với hắn.
- Vậy ra anh nói nhiều thế à, để em thất vọng rồi chắc trong thời gian sắp tới anh nói nhiều hơn thế nữa cho nên em hãy mua nhiều bông vào nhé.
Khói phải nói lúc này tức đến mức nào, tên này từ khi được cô mở lòng chấp nhận đến giờ thì như lột xác thành con người khác vậy.

Từ một Cố tổng trầm tính, ít nói như lời đồn lại hóa thành người nói nhiều hơn cả phụ nữ và đặc biệt rất là nhây với cô.

Cũng may cho hắn có khuôn mặt mỹ nam kia nên cô không lỡ lòng nào mà táng cho hắn một trận, nếu cô không biết kiềm chế thì chắc giờ này trên mặt hắn ta không biết bao nhiêu vết bầm tím nữa đây.
- Cái gì cơ, anh được lắm, không thèm nói chuyện với người như anh nữa.
Nói rồi cô hất tay hắn, nhanh chân đi về phòng của mình.

Còn người nào đó thấy vậy thì cũng mặc không đuổi theo cô mà chỉ đứng đó mà lắc đầu phì cười.
- Anh ta lại không đuổi theo sao, thôi kệ hắn ta mình quan tâm làm gì chứ.
Dương Nghi vừa đi vừa hơi quay đầu lại xem cái tên kia làm gì, thật không ngờ hắn cứ đứng trơ trơ ra đó vậy thôi.

Hắn không chọc cho cô tức điên thì không được hay sao vậy.

Cơ mà sao cô phải quan tâm hắn làm gì nhỉ, hắn muốn làm gì thì đâu liên quan đến cô cơ chứ.
Vừa vào trong phòng của mình thì cô liền mang đồ vào phòng tắm mà tắm rửa, ngâm mình trong nước sau một ngày làm việc mệt mỏi là một cảm giác rất thoải mái, những mệt nhọc trong ngày hôm nay dần dần được vơi đi theo làn nước ấm.

Tầm độ một lúc sau cô mới ra ngoài, bỗng điện thoại cô *tinh * lên một tiếng, hình như vừa có tin nhắn ai gửi đến thì phải.

Không biết là ai nhắn cho cô nhỉ, thôi kệ đi việc trước tiên là phải đi sấy tóc cái đã tý nữa trả lời tin nhắn sau cũng không muộn.

Nhưng nhỡ đâu là tin nhắn quan trọng gì thì sao, những suy nghĩ trong đầu cứ vậy ập tới nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định đi sấy tóc để cho khô cái đầu.

Người gửi tin nhắn kia có vẻ rất kiên trì, thấy Dương Nghi không trả lời thì cứ để đó mà không nhắn tiếp.

Để điện thoại bên cạnh mình mà hóng chờ câu trả lời của cô.
_____________________________
Cùng lúc đó ở thời điểm khác, tại thành phố Paris xinh đẹp có một cô gái đang ngồi ở ban công ngoài nhà mà nhân nhi ly rượu vang đỏ.

Gió cứ thế thổi lồng lộng khiến cho bầu không khí nơi đây rất mát mẻ và dễ chịu.

Ngắm nhìn khung cảnh ngoài đường trên ban công tầng hai mà lung linh làm sao, những ngôi nhà san sát vào nhau được bật lên bởi những ánh đèm bên trong ngồi nhà đã khiến màu sắc về đêm ở nơi đây thật là đẹp và lung linh đến khó tả.

Xe cộ cứ thế qua lại tạo lên một âm thanh tấp lập mà không giống âm thanh yên bình như những thị trấn và những vùng quê khi về đêm.
Những khung cảnh đó được thu vài tầm nhìn của cô gái, nơi cô đang đứng là ban công tầng hai của ngôi biệt thự cao cấp nhất ở đây.

Ngôi nhà to đến vậy mà tĩnh lặng vì có mình cô ấy sống ở đây.

Cuộc sống này đối với cô ấy thật sự rất sung sướng, sinh ra thuộc gia đình giàu có thì muốn thứ gì mà không được cơ chứ, cũng như việc cô đi Paris cũng vậy, cô chỉ cần lên tiếng thì ba của cô sẵn sàng đáp ứng và chuẩn bị sẵn ngôi nhà này mà không cần lo chỗ ở.
Đôi mắt diễm lệ cứ nhìn chăm chăm khung cảnh với những suy tư trong lòng.
* Reng reng reng *

Chuông điện thoại bỗng chốc reo lên phá tan sự tĩnh lặng nơi đây.

Nhìn vào dãy số trước mặt mà miệng cô không tự chủ được mà bất giác nở nụ cười.
- Alo ạ, dạ con đây thưa ba.
-.......................
Cuộc nói chuyện cứ thế mà kéo dài trong niềm vui của cô gái, rất lâu sau đó mới kết thúc.
- Vâng ạ con sắp về rồi, chuyến du học của con kết thúc rồi mà.

Vâng con biết rồi mà ba không cần lo đâu ạ, thôi nhé tạm biệt ba, yêu ba nhất ạ.
Kết thúc cuộc trò chuyện đã kết thúc mà cô gái ấy vẫn cứ vậy mà mỉm cười, có người ba luôn quan tâm đến mình thật tốt.

Cô khẽ hơi thở dài mà chống tay vào ban công.
- Em sắp về rồi và em cũng rất nhớ anh đó Vĩ Phàm.