Trong căn phòng nhỏ xinh, một người thì nằm bất tỉnh, một kẻ thì quỳ bên giường với thái độ vừa mang vẻ âu lo lại vừa cam chịu, lại có cả hối hận, hết lo lắng nhìn cái người nằm kia thì lại cúi mặt nhìn nền gạch mà thở dài...
Chuyện gì à?
Để kể cho nghe
...
Sáng nay, nó với chị giáo đi dạo sông Cái, ra đó ngồi chơi ngắm tàu ghe sông nước, ngắm những rặng dừa xanh mướt ven sông, ngắm những phận long đong lục bình trôi theo dòng chảy, ngắm bầu trời với những dải mây xanh, lá xa cành nhẹ nhàng rơi về cội, cánh chim trời bay vội giữa khơi xa...
...
Nói chung là ngắm cảnh đẹp thanh bình đi hah!!!! Nói hồi lãng giang rồi...=")))
Thì vậy đó, trong khi cô thì đang hân hoan hái mấy bông hoa dại, chân thích thú đạp đạp mấy khóm hoa mắc cỡ thì Gia Chi nhà mình rảnh rỗi nảy ý chơi nổi nhảy đùng xuống sông, trong tư thế hụp lặn mà không ngừng la thất thanh:
- Cô, cô ơi, cứu, cứu emmm...
Bạn la ơi ới như thiệt vậy đó!
Bên này cô thì quay phắt lại, xanh mét mặt mài, ngó xung quanh chẳng có ai gần để mà kêu giúp thì hoảng quá nhảy ầm xuống vớt nó lên dù đã thoáng nghi ngờ con nhóc miền Tây này sao không biết bơi, nhưng mà nó vẫn quan trọng nhất, quan trọng hơn cả việc... cô bơi yếu xìuuu, với cả chưa bao giờ bơi sông thiệt.
Cô cố hết sức mà bơi ra, may là không xa bờ lắm, mọi chuyện cứ tưởng chẳng có gì, bạn Gia Chi nhà mình còn đang vui vẻ vì đùa được cô, chọc cô sợ, còn vì được cô ôm sát rạt kéo vào bờ thì nào ngờ...
Tự dưng nước xoáy cuộn trào, nước chảy xiết xiết
Cô đương lúc hơi đuối sức
Chân lại bị chuột rút
Vẻ mặt xanh xao hoảng sợ
Vậy nên nó cũng hoảng theo ngay, thôi giỡn mà tức tốc cố sức xoay sở kéo cô vào bờ.
Haizzz cô uống không ít nước nằm bất tỉnh, nó không ngừng sơ cứu đến khi thấy cô có lại hơi thở đều đặn rồi dìu về nhà, Cả hai ướt sũng, cô ngoài còn thở đều thì như bất tri bất giác.
Đến ngỏ nhà, ba mẹ lúc đó ngồi ở nhà trước uống trà, thấy cô giáo bị con mình dìu về ướt mem còn bất tỉnh thì sợ điếng lên được, mẹ liền giúp cô dìu cô giáo lên phòng mà thay đồ chăm sóc, yên ổn xong xuôi thì mẹ ở đó, ba kêu nó xuống nhà hỏi chuyện.
- Gia Chi, nói rõ ba nghe chuyện gì coi? Sao cô giáo bị vậy, hả?
Tiếng ba có chút không bình tĩnh.
Đáng lẽ lúc đó nó có thể nói cô bị trượt chân té cũng được, có khi chính cô còn không biết bị nó giỡn nữa, nhưng nó thì đương lúc sợ hãi, với lại nó làm cô bị vậy, còn nói dối thì hết thuốc chữa... nó tự thấy hối hận như thế.
- Ba! Hồi này... con... con giả bộ té sông chọc cô để cô cứu, xong cái... cái rồi lúc cô kéo vô bị đuối sức, chuột rút... nên vậy...
- Hồi nãy chơi ở khúc nào?
Ba nó bỗng nhíu mài hỏi, mặt có nét lo lắng.
- Chỗ rặng dừa bến hoang...
- Biết lựa chỗ chơi quá hé? - ông mặt nghiêm nghị nhìn nó vẫn còn mệt bở lại thêm run sợ,
- Lấy cây chổi qua đây coi!
- Ba...
Ba nó không có nói gì, mà nó thì tự biết qua tủ thờ rút cái chổi lông gà.
- Bước sát lại đây!
Nó vừa bước lại thì " chót... chót", ăn 2 phát roi, một phát vào mông, phát vào đùi, đau điếng.
- Biết lựa chỗ chơi quá hé con? Đi học hành cho đã về chơi khôn vậy đó hả con?
- Con xin lỗi...
Vừa nói, vừa rối rít xoa. Ông thì trầm mặc, bỏ cái chổi lên bàn:
- Chỉ sợ bị ma da rút, chỗ đó tháng trước có người xỉn té chết ở đó đó. Mấy chuyện quỷ thần không đùa được.
Nó ngạc nhiên, lại càng sợ. Nói đoạn, ông Tư quay lại đập đập cây roi:
- Đi lên trên phòng lo mà chăm sóc cho cô, cô giáo có ra làm sao ba đánh chết cái con chơi ngu mày...
- Dạ, con biết rồi ba!
Nó cất bước toan đi thì ba lại cất tiếng:
- Lần này phải phạt cho chừa. Đi lên trên đó quỳ gối kế bên giường cô mà chăm cô, ba lên bất tử không y vậy là chết. Đi đi.
- --------
Chuyện là vậy đó, đó là cái lí do vì sao mà nó quỳ ở đây chăm người ta. Lòng nó không yên, sợ lỡ có bề gì, nãy giờ dù sao dìu về cũng hơn 20 phút, thêm nằm đây cũng nửa tiếng rồi mà cô vẫn chưa tỉnh, có bị sao thì không cần ai phạt, tự nó cũng sẽ hối hận chết thôi.
Đang miên man nghĩ ngợi, cúi đầu, bứt tóc xoa tay thì bỗng nghe tiếng ai kia tằng hắng. Vội ngước đến bên giường thì thấy cô nhìn nó bằng đôi mắt "nguy hiểm":
- Làm gì ở đó vậy ha?
Cô cất tiếng bất ngờ làm nó giật mình hà!
- Dạ em...chăm cô. Cô mới tỉnh dậy, sao lại hỏi như vậy?
- Phải chăm không? Chăm mà sao phải quỳ đó?- vừa hỏi vừa nhếch miệng cười.
- Dạ...
- Sao không nói?- vừa nhếch miệng cười lại còn đá mắt.
- A. Em... em quỳ lượm đồ.
Mặt thì hiện rõ vẻ mắc cỡ, đã vậy còn giả bộ xoay người kiếm kiếm...
Nghe cái giọng ấp úng dối trá này là thấy ghét rồi. Ai đó liếc cái sắc lẹm:
- Cho nói lần nữa!
Nó thầm than, hỏi vậy là biết rồi chứ còn gì. Người kia là ai chứ?
Ai đời kêu người ta cứu như thật, xong lúc sau kéo cả hai bơi vèo vèo vào bờ, ừ, chơi ngu, khổ rồi!
- Hì... thì em... bị ba phạt nè!
Nó cười xuề xòa, cô quăng cho nó ánh mắt, nó hiểu cô đang "khen" nó là " Em giỏi lắm rồi!"
thì liền im bặt, cúi mặt, giả ngu ngơ.
- --------
Cô thì không có bị gì, khỏe lại thì mọi chuyện cũng cho qua.
( do cả ba mẹ và cô đều thấy sự biết lỗi cùng sốt sắng chăm sóc cô của nó, mà phát này nhỏ cũng sợ khiếp, chắc chắn là tởn rồi). Ở chơi thêm bốn ngày rồi mới đi.
Vậy là một chuyến đi về quê kết thúc vui vẻ, hai người về lại thành phố với thật nhiều đặc sản miền Tây.
Sài Gòn, mùa khai trường lại đến rồi ư?
Lại tất bật. Năm ba...
Au: chuyến đi đã yên bình kết thúc. Chào mừng về với thành phố hoa lệ nơi có nhiều cạm bẫy xô bồ...