Chiều lái xe qua được bên nhà thì cũng đã gần 6h.
Hoàng Nhã Kỳ - đại tiểu thư nhà họ Hoàng đang trầm mặc mà thưởng thức một bàn đầy thức ăn.
Trầm mặc? Aizzz, k phải kiểu lạnh lùng băng lãnh cho kool ngầu gì đâu, chỉ là hôm nay tâm trạng k tốt nên ăn cũng chả vào, cứ nhìn món này món nọ, định gắp rồi lại không muốn ăn, Hoàng ba dạo này cứ giao gần hết chuyện làm ăn cho cô quản, quyền lực dữ lắm, cơ mà mệt muốn đứt hơi đi a, còn ông già? coi như truyền ngôi mà đi du hí châu Âu cùng ma ma đại nhân mất rồi. Hiếm có một ngày nghỉ, thì sáng nay lại phải đi giải quyết chuyện với lão Huỳnh, mà đầu dây mối nhợ, hẳn phải cảm ơn tam tiểu thư " thân yêu" nhà cô.
- A! Chị hai, em gái đã về! Xin chào a!
Tiếng nói thanh lãnh cố ý cường điệu hóa đó chẳng phải của ai khác ngoài đứa cái đứa giảng viên chưa nên người Hoàng Khánh Chi thì của ai đây? Vác cái mặt về đây chọc tức cô à? Nhắc càng thêm là tức, trong khi cô thì phải quản lí cả cái tập đoàn, mấy cái nhà hàng, thêm cả chuỗi vũ trường khắp thành phố X mệt bở hơi ra, ôm đồm công việc từ lúc còn chưa ra trường, chẳng qua là để cho đứa em cô k bị trói buộc, được theo ngành mong muốn, có thời gian vui chơi mà k phải nhức óc như vậy. Nhưng mà, đến lúc công việc ổn thỏa, lại giao cho nó 3 cái vũ trường bảo tập tành quản lí thì xem ra lại chọc tức cô hơn, cứ dăm ba bữa lại phải đích thân cô đi giải quyết hậu quả, chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Hừhhh....Hôm nay lếch xác về? Ừ, tôi chờ cô cũng lâu rồi a!
- A, chị hai, lại kén ăn sao? Cơm canh sắp nguội hết rồi nha! Vừa hay e cũng đang đói muốn chết, để e bồi chị nha!
Lúc nói ra câu này thì Gia Chi tiểu lão sư đã yên vị trên cái ghế đối diện Nhã Kỳ mặt than, vờ như vui vẻ thản nhiên mà chờ chén đũa từ a Tú.
- Thanh Tú, bỏ chén lại chỗ cũ, nó muốn ăn tự lấy đi!
Mắt thấy tiểu quỷ vô tích sự còn giả vờ không có gì cứ huyên thuyên mà còn vô tư đón nhận cái chén giao tới, Nhã Kỳ đại tiểu thư cô tức giận chặt ngang.
Bên này Khánh Chi tiểu lão sư có chút sợ, aizz dù người ta có lỗi thì từ từ rồi hẵn,...
😭
aizzz... dù sao người ta cũng lếch cái thân tới đây rồi mà, để cho em gái mình yên ổn ăn một bữa cơm gia đình cũng k được hay sao đây?
Thầm oán, nhưng cũng nhấc cái mông lên tự tìm cái chén, tự mình xới cơm, đói rồi a!
- Chị hai, ăn miếng vú dê cho nó bổ... *** nè! - cô vươn đũa gắp cho chị một chút thức ăn, lại xấu xa cười cười.
Đói thì đói, nhưng mà phải có tôn ti trật tự, lễ phép gắp cho chị một phần thức ăn bổ dưỡng bày tỏ thành ý, mặc dù có chút thâm ý!
(Au: " *** " chính là v- ế - u, nghĩ thôi chứ k dám nói đâu, mà chắc người kia cũng tự hiểu😜😜😜 chị hai, ăn cho bổ vếu nha!
😄😄😄)
Thanh Tú nhịn cười đứng đó, dám móc ngoáy cô chủ, cũng chỉ có cô ba!
- Thanh Tú, lên nghỉ sớm đi, chỗ này lát có người dọn rồi.
Nhã Kỳ nhìn nhìn cái chén rồi lại nhìn nhìn tiểu quỷ kia, mặt đen lại, ừ, ăn, ăn cho no chứ!
Một chút tôi cũng bồi cô ăn no nha!
Thanh Tú đi lên rồi chỉ còn hai người ngồi ăn, Chi tiểu lão sư vui vẻ gắp cái này cái nọ cho Kỳ tỷ, thỉnh thoảng lại chọc mấy câu, ăn lườm ăn liếc ngọt xớt, dù vậy, Kỳ tỷ trong lòng cũng k còn thấy mệt mỏi nữa, thong dong mà ăn.
Aizzz, vất vả chị rồi, bồi chị ăn chút, chọc chị một chút, mặc dù lát lại bị đòn thêm chút cái tật lớn k chín chắn, mà cũng đáng mà, chứ để chị công việc ngập đầu rồi "xùy chóetsss" thì làm sao a, nếu vậy thì k ổn rồi, sao này còn ai giúp cô giải quyết hậu quả nữa đây!
- Cảm động quá? Thương tôi như vậy sao không chín chắn giỏi giang một chút cho tôi nhờ? - chị ăn hết một chén cơm, thản nhiên mà đưa cho người kia.
- Chị à, chị biết e k thích kinh doanh làm bà chủ này nọ mà? Hơn nữa mấy chuyện xảy ra đó, cũng là tai nạn thôi mà...
- Ít thôi...
- Ăn nhìu chút mới tốt!- cô ém thêm muỗng cơm rồi đưa lại cho chị!
- ...!
- -----
- Tôi no rồi, lên phòng trước! Trước phạt cô dọn sạch sẽ chỗ này!
- Dạaaa chị hai!
Aizzz, chị tắm cho mát một chút đi nha!
- -----
Hoàng Nhã Kỳ lên phòng trước tắm rửa, xong ra lại liền xách laptop lên giường ngồi kiểm tra một vài việc. Lòng suy tính hôm nay phạt Gia Chi làm sao.
- Chị, em tắm cái nha!
Cô ôm đồ bước vào phòng chị, hôm nay bản thân đánh người cũng tốn mồ hôi, lại là thiết nghĩ trước khi chịu khổ sở cần tận dụng chút thoải mái bây giờ mà tắm rửa sạch sẽ, chị cô hôm nay k có tức giận, nhưng theo quy tắc, chắc cô hôm nay sẽ khổ sở không nhẹ, nhất là vì k phải một lỗi, mà là dồn từ bữa giờ mà hôm nay mới lại về báo danh.
- Sao k tắm bên phòng? - chị ngẩng đầu, cười hỏi. Cô cong môi, giọng như nhõng nhẽo:
- Tranh thủ còn đi ngủ, lâu lâu mới về muốn ngủ cùng chị a!
- Chứ không phải sợ nhiều tội quá lát không lếch về phòng nổi à?
- Hì... - cô chẳng biết nói gì chỉ có thể cười hòa hoãn.
Chị hai à, lếch thân đến đây là em biết phận em hôm nay rồi, không cầu chị nhắc. Chỉ là người ta là thật tâm muốn cùng chị ngủ, đừng có nghĩ người ta như vậy chứ?
Lỗi cũng k phải ngta trực tiếp gây ra, chị nỡ... sao!!!