Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 95: Tiệc (tiếp theo)




Người khác nhìn vào thì thấy cặp đôi này rất bình thường nhưng rơi vào tầm măt Ngài thì lại khác. Hai người trong thật thâm tình. Cô gái an tâm để chàng trai nâng đỡ trong mỗi điệu nhảy vòng tay. Ngài bậc cười chế giễu.

Lần này cô phạm tội nặng lắm rồi! 

Thu Huyền nhìn bạn nhảy của mình. Thấy ngài nhìn mãi một điểm nàng ta  mò nhìn theo. Khuôn mày ngang khẽ nhíu lại. "Ngọc thật là xứng đôi với anh chàng đó nhỉ?" Nàng quay sang mỉm cười với ngài, đồng thời đôi tay mảnh mai như con mãng xà choàng lấy cổ ngài, ép sát thân thể đẩy đà lên người ngài.

Ngài đảo mắt lên khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo kia, mặt không chút cảm xúc, thốt ra giọng nói cùng cực của sự lạnh giá "Câm". Đúng, chỉ một câu thôi, Thu Huyền đã sợ mất mật tím tái cả mặt. Nàng biết nàng nắm được điểm yếu của ngài, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ngài có thể đối xử dịu dàng tình cảm hoặc ưu ái nàng. Chỉ sợ ngài sẽ đem nàng ra tiêu biến thì thật gây go. Rốt cuộc Ngọc có gì hơn nàng chứ? Không công phục. Cô ta chẳng làm gì cả, dù có xảy ra chuyện gì cô ta cũng chỉ ngồi đó "xơi nước" thì cũng có hàng tá người theo. Hừm~ đó là nỗi sỉ nhục rất lớn. Uất ức cùng tức giận bùng cháy trong nàng. Nhưng hiện tại ngoài việc kiềm chế bản thân thì chẳng còn cách nào tốt hơn.

Thần chết cũng chỉ là vị thần. Đôi khi không thể giết ai là có thể giết. Tiêu biến ai thì có thể tiêu biến. Như thế chắc tam giới nổi loạn mất. Tùy vào trường hợp nhất định ngài mới có thể ra tay.

Cùng người lạ như thế này khiến cô không quen. Cô im lặng có thể cảm nhận thấy từng đợt khí mình thổi ra, tiếng tim đập vì hồi hộp. 

Cô được anh nâng đỡ ngả người ra sau trong vòng tay của chàng mặt nạ. Lại vô tình chứng kiến cảnh Thu Huyền và ngài đang nhìn nhau. Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, khuôn mặt hai người lúc rõ lúc nhòe. Cô không thể phân biệt được gì chỉ cảm thấy ngứa mắt làm sao. 

Được một lúc khá lâu, trên sân chỉ còn hai cặp vẫn còn khiêu vũ. Một bên là vị Thần chết cao cao tại thượng cùng cô nàng Thu Huyền nóng bỏng, còn một bên là chàng mặt nạ bí ẩn chưa thể đoán rõ danh tính và cô gái mà ai cũng biết dưới danh vợ Thần Chết. Hai cặp vẫn linh hoạt theo từng bài. Không ai chịu thua ai. Chậm, nhanh đều, mỗi bước nhảy đều đem đến cái hay và mới lạ khiến khán phòng chú ý và không thể không nghi hoặc về câu nói trần tục "ông ăn chả, bà ăn nem".

Ngoài trời vốn đỏ kè nhưng nay chuyển sang đen, tiếng lũ dơi kêu lên thứ âm thanh vang vọng dự báo điều chẳng lành. Tiếng gió quật đám cây vào nhau đập mạnh vào cửa kính.

Hết vũ điệu khiêu vũ. Cô khá mệt cho thân thể cử động lắc lư liên tục. Định kiếm chỗ nghỉ ngơi nhưng Hắc Vỹ đã hoàn toàn dập tắt suy nghĩ đó. Bàn tay ngài giật khỏi lòng chàng mặt nạ dắt cô đi về hướng cửa chính. Không quên để lại lời chạm tạm biệt cùng ánh mắt chết chóc.

"Anh định làm.... làm gì?" Cô ra sức dằng co nhưng sức lực như con kiến đối với ngài, à không căn bản là không có chút sức gì."Bỏ ra". Ngài bế cô lên đi về hướng đỗ xe, mở cửa, ném thẳng cô vào trong, khuôn mặt lạnh tanh đến ớn sống lưng.

Cô bị đập mạnh đầu vào thành ghế. Cơn đau đầu không kịp bớt thì ngài đã ngồi vào ghế lái, phóng đi với tốc độ cực đại. 

Rất nhanh xe về tới lâu đài u ám. Cánh cửa lâu đài nhanh chóng được mở ra với những thứ ánh sáng ma mị. Xe chạy vào trong.

Bây giờ lòng cô đang rất hoảng sợ. Mồ hôi lạnh sớm đã tuôn ra thấm đẫm trên trán. Cô đã làm gì mà ngài có thể nổi giận chứ. Không phải chính ngài ở với Thu Huyền trông rất vui vẻ đó sao. Sao lại lôi cô rời khỏi tiệc song tức giận như vậy. Cô phải chạy trốn thôi.

Xe dừng, cô mở cửa xe, chạy nhanh tìm kiếm chỗ trốn. Cô chắc chắn rằng nếu giờ bị ngài bắt được thì đêm nay chắc chắn cô sẽ không được yên thân. Nhưng ai bảo ngài là thần chết! Con người có thể đấu với thần linh được ư? Nực cười! Cô vốn không có một chút phần trăm dành phần thắng, dù cho có dùng đến thượng sách trong ba mươi sáu kế.

Hắc Vỹ nắm tay kéo ngược vào lòng:"Em cả gan!" 

Đi vào lâu đài, lên lầu. Từ xa, cánh cửa bị ma pháp ngài hất tung. Đến phòng ngài ném cô lên thẳng giường. Tiện thể áp sát thân thể cường trán lên người cô. 

"Anh định làm gì...." cô phản khán chống cự, đôi chân nhanh chóng đạp mạnh lên phần bụng ngài. Nhưng ngài nhanh hơn né được.

"Anh.. ưm ư" đôi môi bị khóa chặt lại. Sự gặm cắn, mút mát một cách mạnh bạo, vốn là đang trừng phạt cô. 

Hừ~ hôm nay cô đúng là mê người. Khi thấy cô từ cổng bước vào với dáng vẻ xinh đẹp kia, con thú trong ngài đã một phần bị đánh thức tỉnh. Hận không thể đem cô ra mổ xẻ ngay. Thế lại để cho thằng đàn ông thấy được sự mê người đó mà tiếp cận. Thật đáng chết. Cô cũng không phải vừa, dám ngang nhiên trước mặt ngài bày ra bộ mặt cùng thân mật "tình chàng ý thiếp". Đã thế còn không màn gì tới ngài. Thật khéo cho cô gái này. Dám "châm ngòi" ngài. Vậy thì để cô lãnh đủ.