Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 91: Tiệc




Ra là vậy! 

Ngài Hắc Vỹ cũng biết đối xử tử tế như vậy. Nghĩ lại nếu cô có biến mất như thế chắc sẽ chẳng có ai bận tâm nhỉ? 

Cô bật cười, nụ cười cuả nỗi khổ. Đôi mắt to tròn nay nhíu lại tựa nhìn xa xăm. Cô bị sao vậy? Có phải cô đang điên vì ở đây quá lâu không? Biểu hiện thế là sao, hay cô đang ghenn.

Ghen? Chính cô cũng không biết ghen đó biểu lộ thế nào, dấu hiệu ra sao? Cô chỉ biết lòng mình rất cồn cào, khó chịu. Có thể là ghen mất rồi.

Nằm suy nghĩ khá lâu cô mệt mỏi ngủ thiếp đi cho đến sáng.

Sáng ra, đã ăn bữa sáng nhẹ cùng ly sữa nóng. Tâm tình có chút oải oải. 

Lúc đó Thu Huyền dẫn theo sau hai vị một vị trung niên với mái tóc dài búi lên ngọn nghẽ. Bà ta cầm trên tay một chiếc hộp nhìn qua đã cũ kĩ lắm rồi. Người còn lại thì còn rất trẻ mang dáng vẻ con nít tóc tít hai bên. 

Hai người cùng Thu Huyền ở trước mặt cô thi hành lên, nghiên người ba mươi độ chào "Thưa phu nhân, được lệnh ngài, chúng tôi tới đây để trang điểm cùng thay trang phục cho phu nhân". 

"Tôi không đi!" Cô quay người hướng thẳng về phía phòng. Cô nào rảnh đi mấy cái tiệc đó. 

"Em phải đi. Nếu không đừng trách tôi ra tay với người thân em". Giọng nói băng lãnh trong không gian đột ngột phát lên mang từ tính nồng đậm. Rõ ràng ràng là chủ nhân của giọng nói đó chẳng có ở đây. Giống như ta chỉ nghe được âm thanh không thấy được màn hình.

Ban đầu cô nghĩ ngài sẽ không dám làm gì mình mà  từ chối. Giờ sực nhớ sao cô lại chống đối nhỉ? Ngài là ai chứ? Dư sức có thể làm hại người thân cô. Cô mím môi "Được" có trách thì trách thân cô lại xui xẻo gặp tên Thần Chết này.

Cô đành nghe theo vào phòng ngồi im như pho tượng mặc có người đang "trang trí" tô điểm. Sau cùng khoát lên mình bộ dạ dài quá chân với màu sắc chủ đạo là hai tông đỏ trầm kết hợp với đen. Sự pha trộn với nhiều chi tiết đính đướp một cách đầy tinh tế và sang trọng. Men theo đường cong cơ thể mà ôm gọn. Bộ dạ tiệc trông không quá đơn giản mà cũng chẳng quá cầu kì, rất vừa mắt và hợp lí. Đến cả cô gái trẻ cột hai bím, bà trung niên và Thu Hà đều trầm trồ khen ngợi từ trong lòng cho lên tới trên mặt. 

Thấy ba người nhìn cô đến mấy phút. Cô hơi mất tự nhiên soi mình trong gương. Mái tóc đen thắt con bím ở mái được vắt gọn lên cục búi cao. Điểm thêm trên đó là con bướm đen ánh đỏ gợn sắc. Nguyên cả bộ dạ tiệc đẹp đẽ như đang tô điểm cho sự xinh đẹp của cô. Thật có chút mặn mà quá! Hồn nhiên vui tươi đều mất hẳn. Chỉ còn người phụ nữ xinh đẹp này trong gương mà thôi.

Vài chỗ ngạc nhiên cho bản thân đã đổi mới rồi cô lại ngậm ngùi thở dài.

"Phu nhân thật xinh đẹp" Thu Huyền vỗ tay tán thưởng. Cô mỉm cười. 

"Ước gì tôi cũng được như vậy một lần thì hay biết mấy". 

Vẻ mặt Thu Huyền có chút buồn bã. Khiến ngưới đối diện phải mềm lòng. Nhất là Ngọc.

"Hay cô đi cùng nhé?" Ngọc lên tiếng rủ Thu Huyền.

"Nhưng... tôi chỉ là người hầu.." Thu Huyền cảm kích nhưng lại nuối tiếc lắc đầu.

"Thôi nào. Cùng đi đi mà. Tôi nói thì chắc ngài ấy sẽ cho." Ngọc nắm tay Thu Huyền vỗ vỗ. Thu Huyền mừng rỡ nắm chặt tay Ngọc.

"Cảm ơn phu nhân." Chắc vì quá vui mừng mà Thu Huyền rưng rưng lệ khiến người ta thương tâm.

Ngọc nâng tay lau hai dòng lệ, khẽ trách móc:"Coi chừng mắt xưng thì lại không đẹp". Ngọc đưa mắt sang nhìn hai người trang điểm gật đầu. Họ hiểu ý đi tới đưa Thu huyền tới ngồi trước gương mà trang điểm.

Thu Huyền nhìn trong gương nhỏe miệng cười. Tựa như đã lâu lắm cô không được người ta phục vụ mình vậy. Cảm giác của nàng giờ thật rất ổn. 

Sau 1 tiếng chỉnh trang tất cả, cuối cùng Thu Huyền biến thành một cô gái thật sexy với ống đầm bó sát. Chiếc váy dạ thật vô dụng khi không thể bao phủ hết lấy vòng một đẩy đà sắp chảy ra ngoài của Thu Huyền. 

Nhìn phía dưới cô đã hết lời khen ngợi. Dừng ngay trên mặt nàng. Ngọc hơi sững sờ. Đã biết Thu Huyền có khuôn măt rất giống Thu Hà. Nhưng những đường nét càng thêm phần không sai một li khi nàng ấy trang điểm đậm. 

Mấy giọt mồ hôi lấm tấm rơi trên trán cô, biểu lộ ra ngoài vài nếp nhăn. Nói thật, nhìn khuôn mặt sắc bén này cô lại nghĩ tới lúc mình ở trên sông Blood. Rất đáng sợ! Vô cùng đáng sợ.

Thấy cô sựng người, Thu Huyền phát hoảng lo lắng đi tới, lấy một miếng khăn mềm lau đi mô hồi trên trán Ngọc "Phu nhân, cô không sao chứ ạ!" 

"À! Không sao không sao".

"Trán phu nhân toàn mồ hôi này".

"Thật không sao mà". 

Sau đó, một chiếc xe đen sang trọng đến đón hai cô gái xinh đẹp đến bữa tiệc.