Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 87: Nỗi đau tựa giống




Ban đêm... 

Trong lúc cả màn đêm đang say ngủ, thì ánh đèn nơi căn phòng cuối dãy hành lang vẫn phát sáng. Theo đó là tiếng khóc nấc nghẹn. 

"Cạch" Ngọc tiến vào ngồi cạnh giường. Tâm có chút hỗn độn cùng áy náy "Thu Huyền à! Tôi xin lỗi".

Thu Huyền nỉ non nhận ra người bên cạnh, vội ôm chầm lấy cô mà khóc to. 

Đúng như cô nghĩ Thu Huyền sẽ tự trách mình quá vô dụng, quá bất tài đã khiến chủ nhân nỗi giận. Nàng buồn khóc, rồi lại lo sợ bị đuổi khỏi đây. Dù cùng một khuôn mặt nhưng nhìn thoáng qua ta thấy nàng là một người yếu đuối.

Thu Huyền rất mau khóc và cũng rất nhanh nín. Chắc là vì quá sợ nên tâm tình không tốt. Đúng mà, ai gặp Thần Chết mà không sợ chứ! Nhớ lần cô phát hiện được thân phận ngài cô sợ chết khiếp luôn ấy.

Ngọc nắm tay Thu Huyền vỗ nhẹ an ủi "Tôi xin lỗi thay ngài ấy nhé. Thực tế Ngài ấy không hề xấu xa đâu, chỉ là cái vỏ bọc cứng quá khiến người ta phát hoảng thôi". Vừa nói cô vừa nở nụ cười, nụ cười  của sự ấm áp.

"Phu nhận có vẻ hiểu nhiều về ngài quá. Ơ mà! Cái đó..." Thu Huyền đỏ mặt, đôi con ngươi chằm chằm vào thân thể Ngọc "Cái đó..."

Ngọc theo ánh nhìn, nhin xuống thân mình. Ôi! Thật dụ tình, chiếc khăn tắm được cô mang vội vào người nay "hư hỏng" làm lộ ra nơi gò bông tròn khoét sâu chữ V đến tận rốn. Ấn kí đỏ đỏ, hồng hồng, đen đen, máu tụ lại nhìn phát ngượng. Nhưng nó rất đẹp, đẹp như đóa hoa lửa nở rộ trên nền trắng thanh thuần.

Khuôn mặt Ngọc đỏ bừng như trái cà, vội đưa tay kéo kín khăn lại thì bị cánh tay của Thu Huyền ngăn cản. 

Ngọc khự lại nhìn Thu Huyền có chút ngượng ngùng xoay mặt đi, rồi một hồi đôi mày thanh mảnh có chút cảm giác đau đớn mà nhíu lại. Thu Huyền thật mạnh, bàn tay như gọng sắt nắm lấy tay cô. Ánh mặt cứ nhắm chỗ mấy ấn kí đó mà nhìn. Cất lên giọng ma mị lạ kì "Phu nhân à, cho tôi.... chạm vào được chứ?"

Ngọc nghe xong phát hoảng cứ nghĩ tai mình nghe nhầm, cô ngơ mặt nhìn Thu Huyền. Khuôn mặt nàng ta bao trùm một cổ ma quái, nụ cười tươi rói kéo lên rạng rỡ đến tận mang tai. Làn da cô khẽ run vài đợt "Thu Huyền!?"

"Cho tôi sờ nó một chút" năm ngón tay đặt trên ấn kí, vuốt ve lên xuống như vuốt ve một món bảo bối quý báu. Nét mặt, đôi mắt nhìn đến say đắm. Nếu đây là đàn ông, cô tin rằng là kẻ biến thái tới tận tủy. Trước mặt đây, Thu Huyền vẫn là Thu Huyền nhưng cô cảm thấy có gì đó không ổn. 

Có ai lại đi mê đắm những dấu tích trên cơ thể người cùng giới. 

Ngọc ngồi lùi ra sau một chút, kéo dài khoảng cách. Thu Huyền lúc này như chợt thức tỉnh sau cơn ái ân mộng mị trên da thịt Ngọc, nàng nắm đôi tay đưa về chỗ cũ đan từng ngón tay lại, đầu cúi xuống, chiếc răng trắng nhô ra cắn lấy múi môi đỏ "Phu nhân, xin lỗi, tôi không cố ý. Xin phu nhân đừng trách". Thu Huyền lại khóc. 

"Không sao". Tuy có chút hoảng nhưng khi nhìn thấy Thu Huyền chảy nước mắt, lòng Ngọc lại mềm nhũn ra, sát tới dỗ dành "Nín đi nào".

"Tôi... tôi từ nhỏ đã không mẹ, không  cha, không gia đình, tôi được cô ruột nuôi nâng nhưng bà ta và chú không mấy yêu thương lại rất ghét tôi, xem tôi là cái gai trong mắt, bắt ép tôi làm việc nặng nhọc trong nhà. Cho đến khi họ không còn khả năng để giữ nuôi tôi, họ bán tôi đi cho những người buôn gái. Tôi đã cố phản kháng như con kiến chống lại cả đàn bọ, nào nổi đâu chứ. Tôi bị họ đánh ngất. Lúc tỉnh lại đã thấy mình trong căn phòng lạ. Tôi bị nhốt trong đó, ngày ngày đều người vào trong, không một nam một nữ thì ba nam một nữ, họ cưỡi nhau trước mắt tôi. Dần dần tôi sinh ra thói quen thích thú về cơ thể". Ở trong lòng Ngọc cảm nhận được hơi ấm của cô, nhưng bất quá nghĩ về chuyện cũ Thu Huyền lại vô cùng sợ hãi cả người nàng run run như một sợi dây mỏng manh sắp đứt. 

Ngọc thấu được nỗi đau của Thu Huyền cũng hoen lệ, ôm chặt Thu Huyền hơn. 

"Được một tháng, họ đem một đàn ông tới bắt tôi hầu hạ như những lần tôi nhìn thấy bọn họ "cưỡi nhau". Tôi đã chống cự, người đàn ông vẫn không tha, nên hết cách tôi cầm dao để bên bàn đâm chết. Sau đó mặc cảm tội lỗi đè nặng, tự đã tự kết liễu mình". 

Chết? Cái từ thân quen đến mức cô phát ghét. Nó cướp đi người đàn ông cô yêu. Không những vậy còn cướp đi tất cả, tất cả người mà cô cho là thân thiết nhất. Nỗi đau đó lớn biết bao, khó có thể mà quên được, nó hình thành sẹo trong trái tim cô rồi. Không kiềm chế nỗi, nước mắt nàng rơi, rơi nhiều đến mức đồng tử mờ nhạt.

Hai người ôm nhau khóc, cả căn phòng ngập tràn trong nỗi buồn thê lương.