Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 80: Bị "quê"




Haizz.. mới sáng sớm, cái bụng đã bắt đầu ê ẩm. Nó trì đến đau. Cơ thể cô như rã rời, ngồi dậy cũng không nổi.

Ngài bên thư phòng, đang xem văn kiện gì đó. Vì quá lo lắng cho Ngọc, kêu người đem tài liệu tới làm việc ngay tại nhà. Nhờ ma pháp, ngài nghe được tiếng động, liền chạy qua xem.

Thấy cảnh tượng nhằng nhọc của cô, ngài hơi đau lòng. Tới đỡ cô ngồi dậy, dỗ dành cô ăn uống, nhưng cô chỉ muốn nằm không thèm nghe ngài, thẳng thừng gạt qua một bên khiến ngài khó chịu, biết cô mệt nên không tính toán. "Em đau chỗ nào à?"

Cô lật người, nhìn ngài, gật đầu, tay ôm bụng, cơ thể co rúm trong chăn. Ngài đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt lại đăm chiêu suy nghĩ về việc hôm qua bà bác sĩ kia nhắc nhở. Kéo chiếc tủ lấy ra một viên thuốc màu hồng, đỡ cô lên, bỏ vào cái miệng nhỏ "Nào."

Được một lát sau, cô đỡ hơn nhiều, ngồi dậy, nhìn chén cháo nóng hổi trên bàn. Vốn đã đổi đi mấy lần, nấu đi nấu lại để luôn luôn nóng hổi chờ cô ăn, và ngài đang ngồi bên kia làm tiếp công việc dang dỡ.

"Em ăn đi, lần này không được từ chối đâu đấy" tay viết viết trên giấy, đầu hơi cúi khiến tóc mái phía trước che đi ngũ quan thu hút. Có vẻ ngài rất cần sự tập trung.

Cô ngoan ngoãn ăn hết bát cháo. Vừa xong, ngài đi đến xoa đầu cô, nhìn cô khẽ cười, ôm cô vào lòng, rồi đặt một nụ hôn lên môi môi. Ngài chạm chạm bờ môi cô, chụt chụt mấy cái, lại nở ra nụ cười gian tà nhầm trêu ghẹo. Cô đỏ mặt quay đi, ngài lại không cho, quay đầu cô lại giữ chỗ gáy, tiếp tục trêu đùa bờ môi ngọt kia. Mơn trớn đưa chiếc lưỡi ra liếm bờ môi ngọt ngào. Sau lại nóng vội đưa chiếc lưỡi lão luyện nhẹ nhàng tách đôi môi ra, cho vào trong khuấy đảo, hơi thở nặng nhọc, hai con người rơi vào đê mê.

Ngài vốn định hôn một nụ hôn nhẹ tạm biệt, để đi đến tầng ngục lớn bên con sông máu, nơi đó có rất nhiều việc cần ngài giải quyết. Nhưng một khi chạm vào cô càng khó kiềm chế, càng chạm càng muốn bao bọc ôm lấy cô mà xâm chiếm. Đôi tay ngài bắt đầu di chuyển dần dần lên trên xoa nắn bộ ngực đẩy cao, bàn tay còn lại không ngừng trượt lên trượt xuống về phía từ trên lưng rồi xuống tới vân vê cặp mông. Thật làm cô ngứa ngáy, cơ thể bắt đầu đáp lại động tác khiêu khích của ngài.

Ngài đè cô xuống, đầu ngài vùi vào hõm cổ, hít lấy cái mùi thơm đặc trưng của cô, nó làm ngài mê đắm. Khẽ cắn, mút mạnh tạo nên kỷ ấn đỏ tươi rồi dần dần chuyển sang màu đỏ sẫm.

Nơi cự vật to lớn chỉa vào chân cô, cô có thể cảm nhận được nó đang ham muốn bao nhiêu. Nhưng cô lại sợ, đẩy ngài ra.

Ngài lại không để ý, đem quần mình cởi ra, cự long được thoải mái càng trướng to. Cô đỏ mặt lảng tránh. Ngài không cam tâm, bắt ép cô nhìn nó, chưa hết, còn bắt ép cô cầm, cảm nhận nó.

Cô lắc đầu, đòi rụt tay lại, ngài nắm tay cô không cho buông ra. Ngài thở từng hơi mê loạn, khẽ gừ lên vài tiếng. Giờ lí trí đã không còn, chỉ muốn đem cô nuốt vào bụng.

Nhưng... cô khóc! Nước mắt như hai hạt pha lê trong suốt rơi lên khuôn mặt. Ngài đau lòng, đành phải kiềm lại bớt thú tính, chắc là đã dọa cô sợ.

"Em không muốn tôi?" Cô vẫn còn chán ghét ngài ư? Đôi mắt ngài đượm buồn.

"Không... phải... "

Chưa kịp dứt câu, ngài ngắt lời cô nói tiếp:"Chẳng lẻ tôi đã quá tệ? Cả trái tim của em lớn như vậy, lại không có chỗ dành cho tôi ư?" Giọng ngài lạc hẳn đi. Vì cô ngài đã thay đổi, bớt đi cái tính tàn nhẫn, đối xử dịu dàng. Mấy ngày rời xa cô, ngài rất nhớ nhưng tự dặn lòng không nên liên lạc, sẽ phân tâm rồi đòi hỏi muốn hơn thế. Vậy mà bây giờ cô ở ngay trước mặt mà trông thật xa cách.

Cô nhận ra tâm trạng biến đổi của ngài, vội vả giải thích "Không phải mà.. tôi đang tới tháng!!! Nhớ không?" Cả hai bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn "Bác sĩ nói không nên 'làm việc ấy'."

Ngài ngẩn ra chớp mắt. Chẳng nói chẳng rằng quay lưng mặc đồ vào, đi ra ngoài. Bỏ cô lại trên giường trông theo.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, cô ở bên trong cười khì. Còn ngài đứng ở cửa, lấy bàn tay che đi khuôn mặt đỏ vì bị 'mất mặt' hay nói đúng hơn bị ' quê', dưới môi cong lên.

Ừ! Đúng là ngài già quá nên có tật đãng trí mất rồi. Xém xí nữa là hại chết cô.

----