Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 63: Hôn lễ (tiếp theo) - cô dâu của ta




Ngài cho mời một lão đồ già nua, còng lưng đi tới làm lễ, ông ta là lão hạnh phúc hay còn gọi thần hạnh phúc.

Lão Hạnh Phúc được phân phó đứng trên không đối diện cặp đôi đẹp như tiên đồng ngọc nữ, nhưng nét đẹp lại đối nghịch nhau, hung - lành. Lão Hạnh Phúc lắc đầu mỉm cười, làm khuôn mặt phúc hậu chảy xệ của lão nhăn nheo.

Mọi người đều nín thở. Lão ta muốn chết rồi!

Tất nhiên, hành động đó cũng lập tức khiến đôi mày kiếm của ngài nhíu lại một chỗ. Sắc mặt trở nên tối đi."Ý gì?" Hai chữ nhẹ nhàng nhưng lại khiến cả hội sảnh run lên.

Lão Hạnh Phúc vẫn nhã nhặn:"Hiện tại là mảnh chơi vơi.

Phía sau là mảnh tranh giành đau thương.

Có cố thì sẽ chu toàn,

Nhưng ngặc một nỗi hiểu lầm sót xa.

Đừng lo còn mảnh tương lai.

Khắc cốt ghi tâm đến lúc trọn đời". (Thơ chế không đúng ngữ điệu thơ lục bát lắm ^^) Lão Hạnh Phúc nheo mặt, lên giọng cười. Rồi thả mình bay tới trước mặt hai người, trao hai sợi chỉ hồng được gút lại thành một, mỗi đầu được cô và ngài cầm lấy. Sợi chỉ này là biểu tượng của cặp vợ chồng son sắt mãi mãi không thay lòng. Trong mắt Ngọc thì lại khác, nó như sợi dây trói buộc cô với ngài, với cái nơi chết chóc này, thật chói mắt.

Dù già nhưng Lão Hạnh Phúc tinh mắt nhìn thấy được sự chán ghét của cô, lão cười, đôi bàn tay nhăn nheo nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ:"Hãy biết lắng nghe".

Ngọc ngơ ra chưa kịp thẩm thấu câu nói thì ngài lên tiếng khó chịu, chằm chằm vào bàn tay hai người:"Đủ rồi!" Sao ông già này cứ dám đụng chạm cô dâu của ngài chứ! May là lão già được ngài mời tới chứ nếu là tên đàn ông nào dám đụng vào một sợi tóc của cô, cũng đủ cho chết rồi.

"Hahaha... Còn ngài, hãy biết thấu hiểu"

Ngài nghe tin rằng Lão Hạnh Phúc rất tinh tường duyên kiếp, bất cứ kinh hỉ nào cũng mong mời được Lão về cho lời khuyên. Ngài nghe tiếng nên cũng mời xem "rìu có qua mắt thợ không". Nhưng quả đúng thật là nhảm nhí.

"Chúc hai con hạnh phúc" Lão Hạnh Phúc cười hiền hậu, cúi đầu lui xuống.

Cả sảnh đài như nín thở mà dõi theo, cũng may không có chuyện gì. Lúc này, cô lén nhìn qua, đã thấy ngài chằm chằm mình, đôi mắt "máu" đẹp xoáy sâu như muốn thấu cả tâm can. Trong đó cô thấy chính bản thân mình đang tỏ vẻ lo lắng bất an.

Ngài đặt tay lên gáy, giữ chặt, bàn tay lạnh kích thích làn da ấm. Ngài cúi đầu hôn lên đôi môi hồng đang tỏa hương. Thời gian trôi quá lâu nhưng mùi hương vẫn không thay đổi - mùi đặc trưng của cô. Bờ môi run run càng thêm kích thích tính ham muốn của đàn ông, cô dâu của ngài quả là làm ngài sốt sắng mà.

Chiếc lưỡi ẩm mò tới cạy đôi môi bặm, dựng lên bức tường thật cứng rắn. Không vội tiến sâu, ngài liếm láp múi môi dần dần thưởng thức, đùa nghịch trêu ghẹo, lâu lâu mút mấy cái phát ra tiếng xấu hổ.

Mặt đỏ bừng, cặp mày thanh tú nhíu chặt, tay chân đánh lên người ngài, trái tim hỗn loạn. Cô vừa giận, vừa ngại ngần.

Hôn khá lâu, đến khi hơi thở sắp hết. Đôi môi anh đào hơi sưng đỏ cảm giác mát mát từ nhiệt độ không khí truyền vào, Hắc Vỹ rời môi cô, nở nụ cười gian tà, cất giọng nói to mang phần ra lệnh.

"Các ngươi hãy nhớ kĩ! Trần Như Ngọc là vợ ta!!"

Một khi đã là của ngài thì chắc chắn sẽ là của ngài, nào ai dám tranh giành, mặc dù cô gái đó như đóa hoa thơm ngát tỏa ra thứ mê dược thu hút đối phương. Với thần thái "trẻ non" ấy thật khiến người ta tò mò nhỏ đã đầy khí chất vậy, trưởng thành hơn nữa sẽ như thế nào?

----