Cô thẩn ra vài giây rồi quay đi né bàn tay anh:"Tôi không sao, chỉ suy nghĩ linh tinh thôi" mỉm một nụ cười nhẹ như để xã giao.
Dáng anh cao, khuôn mặt tuấn tú vạn người mê, mái tóc vàng tối nay được anh chuốt keo dựng lên để lộ vầng tráng cao thông minh, trông bộ đồ thoải mái nhìn anh rất năng động, khi anh cười trông nó hiền làm sao. Phải công nhận rằng anh rất cuốn hút đối phương, sự cuốn hút này là cái thân thiện, hòa đồng, chứ không phải như hắn, nam tính, ãm đạm, thần bí, lạnh lùng,
Anh nhìn cô mãi khiến cô thấy rất mất tự nhiên, cơ thể cứng đơ đi như một con rô bốt, anh không nói, chỉ cười nụ cười nhẹ, còn lại không làm gì khác.
Vì không gian im lặng quá lâu nên cô đành tìm cái gì đó để nói:" Sao nhìn tôi? Bộ có gì à?"
"Không. Em dễ thương quá nên nhìn thôi" Anh híp mắt cười, tuy nó có làm anh hơi đau ở vết thương.
"Chứ không phải tôi là quỷ sao?"
"Em là thiên thần chứ quỷ gì!" anh cười đùa
Cô mở chiếc ba lô nhỏ đưa cho anh chiếc mp3:"Tôi trả cho anh này"
Anh cầm lấy rồi lại bỏ vào balo lại cho cô, anh xoa đầu cô nói:"Cứ giữ lấy" giây kế tiếp anh khom lưng nhéo má cô, khuôn mặt sát lại, hai đôi môi lại như thể sắp chạm vào.
Cử chỉ ấm áp đó sẽ khiến bao con tim rơi rớt nhưng cô không cảm nhận được gì. Trông phút chốc cô chợt nhận ra. Sao lại như vậy! Trái tim cô không hề loạn nhịp trước Hưng, nhưng lại loạn nhịp trước Vỹ! Cô điên rồi.
Cô cứ sững như vậy khiến anh lại bật cười, nhéo mạnh chiếc má cô đến méo mó. Cô kêu lên một tiếng trợn mắt nhìn anh như kiểu giận hờn. Anh làm má cô đỏ ửng như trái cà chua, hơi đau còn anh thì cười vui như một đứa con nít. Cô né bàn tay anh:" Đừng như vậy, nguy hiểm lắm".
"Tôi không tin những loại tin đồn đó" anh xoa chiếc má đỏ cô như muốn chuộc lỗi vì hơi quá tay, nhẹ nhàng vì sợ cô lại đau. Cô bước lùi giữ khoảng cách.
"Tôi đi trước đây".
Trong không gian huyên náo của màn đêm thấp thoáng vài ánh sáng từ những ngọn đèn hội chiếu xung quanh, le lói chiếu rọi tới khuôn mặt anh tuấn , một tia hứng thú quỵ mị dâng trào ra ngoài không thể che dấu.
Cô đi xuống các bậc thang, lấy tay xoa xoa cái má sưng, cảm thấy Hưng tất vui, rất tốt xứng đáng là một người được hưởng sự hạnh phúc, tốt nhất cô nên trách xa không mọi chuyện sẽ là một nỗi bi kịch.
Xẹt!!!!
Bỗng xung quanh tối đen, cô nhìn xung quanh, quơ tay loạn xạ kiếm vật gì đó bám vào nhưng không có không có hành lang hay cầu thang gì cả, chỉ là một mặt phẳng dưới chân thẳng tấp không biết dẫn đến đâu. Cô sợ, người cô khẽ run, da thịt bắt đầu tê dại vì lạnh...
Và cô thấy nó xuất hiện đôi mắt ấy. Cô hoảng loạn ngã quỵ. Đôi mắt đó, nó vẫn như vậy, hằn những tia máu đáng sợ. Nó đang giận dữ, mỗi lần như vậy sẽ có chuyện gì xảy ra. Không lẽ Hưng gặp chuyện sao? Hay là Vỹ! Nó nó...tới gần cô.. đừng như vậy! Cô không muốn ai sẽ chết. Không muốn, cô nấc lên sợ sệt.
"Đừng .. làm hại .. ai cả! Tôi xin đấy!!!" giọng cô run theo tiếng nấc, cô nhắm chặt mắt không dám mở. Nước mắt lại rơi. Cuốc sống cô sẽ mãi như thế này, không được tự do phải luôn e dè với mọi người thì mới có thể cảm bảo tính mạng cho họ. Tại sao chứ? Cô là thứ gì chứ? Đó có phải là điều cô muốn đâu, cô không muốn điiều đó! Không muốn!
---- Hết