Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 131: Xuyên đến quá khứ (tiếp theo)




Một mảnh màu sắc hư ảo bị nứt vỡ, phóng ra luồng điện đánh ồ ạt về phía ngài. Ngài nhanh nhạy né tránh đi. Sau lại rơi vào một nơi nào đó. Vòng xoáy cực mạnh cùng nguồn gió xoáy cuốn ngài vào. Nhíu mày, ngài định khai triển ma pháp nhưng ngài ít nhất bây giờ vẫn còn cái đầu óc để phân định được việc mình làm. Ở nơi này là khoảng thời gian nếu phá vỡ  mọi trật tự thời gian từ trước đến nay thì đương nhiên cũng phá vỡ đi thời thế. Mọi thứ sẽ xáo trộn, nhân gian sẽ nhiễu loạn. Ngài thu lại sức mạnh, cố gắng chịu khổ một chút, dù sao ngài sắp gặp đươc cô rồi.

Rầm! 

Ngài rơi xuống.

Hiện diện trước mắt. Bốn bế toàn đồng cỏ cao, trời xanh mây trắng, không khí lại trong lành. Đây là trần thế ư?  

Nhưng có cái gì đó không đúng. Không hề có mùi hương con người. Ngược lại một mùi thoang thoảng rất quen. Đưa mắt ra xa lại thấy cây Hoa Ưu Tư. Loài Hoa chỉ có duy nhất ở địa ngục. 

Quái lạ! Đây là nơi nào trước giờ ngài không hay?

Bỗng từ đằng sau một tiếng thở dốc mệt mỏi gấp gáp của một ai, ngài đem người xoay lại. Trước mắt, không ai khác là Cảnh Tuấn, quần áo rách nát, cơ thể bê bết máu, đôi mắt lạnh nhạt lâu nay có chút gắng gượng nhìn về phía ngài. Tất nhiên anh không thể thấy ngài nên cũng chẳng có thái độ, bước chân nặng nhọc tiến tới xuyên qua người Hắc Vỹ. 

Ngài lẵng lặng theo sau, trong đầu lại không ngừng thắc mắc. Dù ban nãy đã nắm rõ tình trạng của Cảnh Tuấn, nhưng bây giờ nhìn kĩ, thật không thể tin ai có thể tấn công Cảnh Tuấn đến trọng thương. Kẻ này muốn gì? 

Trên đồng cỏ xanh cao tới đầu gối, ngôi nhà nhỏ dần hiện lên trước mắt, nơi đó tách biệt, xung quanh quang cảnh gọn ghẽ hơn. Một ngôi nhà nằm ở đây quả rất đáng nghi. 

Cảnh Tuấn đến gần, xô cánh cửa. Hắc Vỹ cũng không khỏi nóng lòng chỉ mong được gặp Ngọc nhi mà hắn ngày đêm mong nhớ.

"Tôi không muốn quay lại đó"

Nhưng sự thật thì sao? Cô nói gì? 

Từng chữ thật dứt khoát ngắn gọn như lưỡi dao bén chém lên ngườu ngài. Cô thật biết cách chà đạp! Tình yêu ngài không đủ lớn để cô thấy được điều đó? Cô tức giận cương quyết như vậy là sao hả?Không quay lại! Đây là cái giá mà ngài vượt thời gian tốn linh lực để nghe sao?  Cô muốn phản bội! 

Ngài nhếch mép, lẳng lặng xem thái độ của cô. Đôi tay nắm thành quyền, ma pháp ở đó cũng vô tình gia tăng. 

"Tôi không phải phu nhân mấy người, biến đi!" 

Đôi môi ngài khẽ nhếch. Ngài nhìn cô, nhìn chằm chằm, muốn nhớ thật kĩ, thật rõ nét khuôn mặt tràn đầy thù hận của cô dành cho chính mình. Không phải là để hận mà là để nhắc nhở bản thân rằng cô sẽ chẳng bao giờ yêu ngài. Có khi những tình cảm trước giờ ngài thấy chỉ là giả tạo nhầm ngụy trang cho ý nghĩ muốn chạy trốn.

Trước  thì ân cần, quan tâm, đôi lúc nở nụ cười, đôi lúc lệ lại rơi. Ngài rất xót nhưng ngài muốn biết trong thân tâm cô có chỗ nào dành cho ngài không? Nhưng giờ thì kết quả đã rõ ràng. 

Sau khi Cảnh Tuấn rời đi, ngài vẫn ở đó. Cô ở trên sàn nhặt lên chiếc khăn len, quay gót, đi lên lầu, đôi chân ngài cũng theo sau.

Căn phòng mở ra, rồi đóng lại, cô đặt chiếc khăn vào tủ, nhìn về phía giường rồi quay đi. 

Thì ra cô ở đây chăm sóc một tên nam nhân. Ngài nhếch mép, đôi mắt "máu" rực lên thứ ánh sáng chết chóc. Ngài đi về phía giường.

Là kẻ nào? Ngài đưa mắt nhìn, một khắc đã nhận ra người.

Bật cười. Thì ra là hắn - Phong. Cô ở đây chăm sóc người tình cũ đấy, thật lãng mạn chết đi được. 

Không ngờ cô lại sắc son như vậy!

Sự sắt son đó liệu có tốt không?

Ngài lắc đầu, nở nụ cười mê hồn hiếm có, nhưng chứa đựng đau đớn. 

Ngài sử dụng ma pháp phá vỡ lớp thời gian bao bọc, đôi tay nâng lên tung ra cú đấm giáng xuống khuôn mặt Phong.

Rầm! 

Nhưng, cú đấm đó rơi trên chiếc giường, Phong đã nhanh nhẹn thoát khỏi. Anh đứng dậy, tung lại một cú đáp trả. 

Hắc Vỹ lĩnh trọn, phụt ra một chút máu. Lại đưa mắt nhìn Phong.

"Ngươi ghen?" Anh tháo chiếc mặt nạ đen xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn kiệt vừa dịu dàng vừa tàn khốc, đôi mày khẽ nhướng.

"Phong! Ngươi muốn gì?"

"Muốn gì? Muốn ngươi đau khổ. Ngươi thấy đó cô ấy không yêu ngươi, cô ấy yêu ta." 

Hắc Vỹ tức giận "Ngươi chỉ lợi dụng cô ấy để trả thù ta". Vừa nói vừa Tung ra những mảnh băng sắt lạnh về phía Phong.

Phong bật cười vung tay, những mảnh băng kia vội ta thành nước "Ta khuyên ngươi nên gìn giữ linh lực để quay về lại hiện tại thì hơn. Bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta". 

Đúng vậy, Hắc Vỹ đã phá vỡ lớp bọc thời gian trên người anh, lại còn can thiệp vào quá khứ. Dù ngài có mạnh tới đâu cũng không thể ở lại được lâu. Ngài phải quay về nếu không sẽ có chuyện.

Hắc Vỹ nhìn Phong. Phong nhún vai lắc đầu "Ta không phải đê tiện đến mức đấu với kẻ yếu hơn mình." Phong nhắm mắt, tiếp lời "Với cả ta thấy hành hạ ngươi như thế này chưa thõa mãn chút nào. Không dễ cho ngươi chết như vậy". Phong phóng ra tia lửa đánh thẳng vào ngài.

Ở sau trong khoảng không, vách thời gian được mở ra, Vỹ bất lực rơi vào đó. Cố gắng gồng mình muốn quay lại nhưng linh lực không cho phép.

Hắc Vỹ nắm tay thành quyền. Cảm giác bây giờ thật bất lực vô cùng, cô ngay trước mắt lại không thể chạm, không thể với tới. Biết cô gặp nguy hiểm hiểm lại không thể làm gì.