Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 116: Một tay che trời! Qua mắt ngài!




Trong thư phòng.

Từ bên trong có thể nhìn thấy bầu trời đang nhuốm một màu đỏ thẫm. Gió bắt đầu nổi lên từng cơn xoáy nhỏ cuốn những chiếc lá úa bay trên không. Xa xa mặt trăng đỏ khuyết sắt bén như chiếc lưỡi liềm của vị thần trong truyền thuyết. Chỉ cần nhìn như vậy thôi cũng đủ làm con người ta một phen hồn phách bay loạn.

Rầm! Tiếng sấm nổi lên kéo theo vài tia chớp đỏ xẹt qua. Chúng ta có thể đặt câu hỏi: Trời đang sắp mưa hay đang nổi giận thay ai?

Hắn ngồi đó, đưa ánh mắt chết chóc nhìn qua lớp kính trong suốt 5 tiếng đồng hồ, cứ thờ thẫn, bất động, tiêu cự chỉ dừng tại một điểm. 

Có người gõ cửa bước vào.

"Vỹ à! Ta không kiếm được con bé" Diêm Vương cũng chỉ biết lắc đầu, quả thật tìm kiếm linh khí đó thật khó khăn, bởi lẽ có người muốn giấu nó đi. 

Hắc Vỹ yên lặng. 

Điều đó khiến Diêm Vương thở dài "Ta sẽ cố gắng tìm kiếm một lần nữa, đừng đau lòng quá!" Nói xong Diêm Vương lui ra ngoài. Để lại khoảng lặng im cho hắn, tính khi của đứa cháu này cả ngàn năm rồi nhưng có đôi chút người chú họ này vẫn không rõ. Thôi thì cứ để nó tự điều chế tâm tình nếu không e là địa giới này sẽ bị hỗn loạn mất.

Chiều. tối. Hắn vẫn ngồi yên với tư thế đó, ánh mắt, trạng thái vẫn như vậy. Có lẽ là đang kiềm chế cơn giận dữ trong người. Hắn e nếu không sẽ đại loạn. Đến khuya. Bầu trời chuyển nên màu đỏ đen, sương mù phủ khắp ngỏ ngách, bên ngoài dù thắp đèn cũng không nhìn thấy gì. Lúc này hắn mới cử động, xoay chiếc ghế lại phía trước, đôi mắt "máu" lạnh nhạt liếc ly rượu trên bàn. Bất giác lại thấy hình bóng cô trên đó, nụ cười tươi, mái tóc dài bay vờn. Thật thuần khiết, thật vô tư! Hắn khẽ cong môi, nhe ra nụ cười hiếm thấy. Rồi chợt nhận ra, bóng hình đó biến mất, cô không có ở đây. Biến mất ngay trước mặt hắn, hơn nữa lại trong khu hắn sống vậy mà hắn không làm gì được. Càng khiến hắn nổi điên. Cơn giận này làm sao có thể dễ nguôi ngoai.

Hắn điên tiếc, gầm trong miệng, đưa tay gạt đổ sấp giấy tài liệu cùng ly rượu qua một bên. Giấy bay loạn xoàn xoạt, ly rượu tiếp xúc với đất vang lên thứ tiếng chói tai. Cả không gian hỗn loạn.

~~~~~~~~~

Thiên giới.

Là một nơi đẹp nhất tam giới. Với hoa thơm cỏ lạ, khung cảnh thơ mộng, mây trắng phiêu bồng cùng với vài tia nắng. Một nơi tràn đầy ấm áp đẹp như bức tranh vẽ cứ ngỡ không dễ bị phá đi đường nét ấy.

Nhưng...

Khi hắn đặt chân vào nơi đây, vạn vật như trùm xuống một cõi chết chóc. Héo úa, lảng tảng, tắt nắng. Bức tranh sinh động bị hủy hoại tất. Ngay cả Thượng Đế cũng phải e dè lo sợ, rời bỏ buổi yến tiệc để đi gặp hắn. 

Nghe hắn đến ai cũng phải kinh hồn. Bởi buổi yến tiệc này tất cả vị thần đều có đông đủ, chỉ trừ hắn ra. Tất nhiên không phải vì ý khinh thường gì hắn, mà vì Thượng Đế biết hắn cực kì ghét nơi ồn áo, năm nào có mời cũng không đi nên năm nay không dám làm phiền. Ngờ đâu hắn lại xuất hiện đột ngột không khác mấy với cảm giác ném một cái chết ban xuống.

Thượng Đế đi tới, nhún nhường:"Chào ngươi".

Hắn vẫn chẳng mảy may gì, đảo mắt nhìn một lượt qua các vị thần ở đây. Bọn họ lo lắng cúi đầu, mặt tái xanh.

Thượng Đế có chút hoảng loạn trong tâm, nhưng vẫn cố bình tĩnh để không đánh mất phần uy nghiêm:"Ta thật xin lỗi, ta nghĩ ngươi sẽ không thích những nơi hội họp yến tiệc như thế này, nên không mời ngươi. Bọn hạ thần chẳng liên can."

Thần Chết lúc này mới xoay lại nhìn Thượng Đế, hơi cúi chào, song ngẩn lên, tay để yên đằng sau lưng:"Vị thần cai quản thời gian đâu?" Đó chắc hẳn là một câu hỏi đơn điệu nhưng mang đến cảm giác mệnh lệnh khiến người đối diện dè chừng.

"À..." Thượng Đế đảo mắt, một tiên nữ bước lên nói nhỏ vào tai Thượng Đế rồi uyển chuyển lui về:"Thời Gian có việc nên đã lui về cung từ sớm".

Vừa nghe xong câu trả lời, Hắc Vỹ gật đầu, đưa tay kéo chiếc áo choàng đen lên không bao trọn mình rồi biến mất.