Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 108: Lộ diện (tiếp theo)




Cô từ từ quay ra đằng sau...

Tâm cô lay động - đó là cảm giác sợ hãi...

Và... 

Không ai cả...

Ở đây không có ai...

Nhưng... 

Bên tai ai đó đang thì thầm vào tai cô, không phải là lời nói mà là khí lạnh, nó rất buốt gây xảm giác tê rần. 

Cô từ từ quay mặt lại vị trí ban đầu.

"Á" có té trên sàn cùng tiếng hét vang khắp góc hầm, đôi mắt trân trân hướng thẳng phía trước. 

Nó! Là nó!

Linh hồn ma quỷ của cô gái máu me xuất hiện. Tứ chi của cô ta bám dính trên tủ rượu.

Cô gái xỏa tóc lòa xòa dài tới chân, tóc bê bết máu bám trên cơ thể chằng chịt vết rạch cắt sâu. Mặc trên người bộ đồng phục quen thuộc - vâng, đó là đồng phục trường cô. 

Ngọc hoảng hốt, cơ thể theo phản xạ giật lùi ra sau, chân cô tê cứng, sợ đến mức không thể đứng lên chạy khỏi đây.

Dòng máu đỏ kè của cô gái chảy xuống sàn nhà mỗi ngày một nhiều. 

Cô gái ngất mặt lên, khuôn mặt trắng toát, đôi lòng đen vô hồn, cái cổ ngoạt nghẽo lắc qua lắc lại, lộ ra dấu dây thừng. Cô ta nhỏe miệng cười, nhỏe ra hàm răng đen xì đầy máu rồi từng bước bò đến chỗ Ngọc. "Haha... bạn cũ của mày đây".

Ngọc lùi từng bước lại giật mình nhìn về cô gái đó. Ngọc nhìn chằm chằm vào cô gái, hai dòng suy nghĩ chạy qua khiến cô lắc đầu.

Không thể! Linh hồn thật sự là Thu Hà!?. Không phải, vừa mới nãy thôi, Thu Huyền còn ở đây. Chắc chắn cô ta chỉ dọa mình. 

Nhưng rõ ràng đó là đồng phục trường cô. Không thể sai. Ngay cả những vết rạch trên người linh hồn kia thật chính là hình ảnh khắc sâu vào tâm trí cô. Hình ảnh Thu Hà đau đớn với vết rạch đầy người trong căn hẻm tối đó.

"Thu Huyền... cô.. dừng lại... đừng nghĩ cô biến thành như vậy sẽ dọa tôi rời khỏi đây". Miệng thì nói như thế nhưng lòng cô giờ đây chứa biết bao nỗi sợ. Sợ điều cô suy diễn sẽ là sự thật.

Thu Huyền ngước mặt lên trời bậc cười như là đang gặp chuyện hề nhất lịch sử:"Thu Huyền?!" Thu huyền lại nhìn về phía Ngọc nhướng mày "Mày quá ngây thơ rồi đấy Ngọc à!"

Ngọc lắc đầu, trơ mắt không tin vào mắt mình. Miệng lẩm bẩm như đọc thần chú "Không thể, không thể như vậy được!"

Thu Huyền cười, lại mở miệng giễu cợt "Không biết sao? Thật buồn."

""Ngài... ngài... ấy sẽ không tha cho tôi"".

""Ngài ấy sẽ xuất hiện sớm thôi"". 

Thu Hà lặp lại các câu nói quen thuộc, rồi tiếp tục hỏi thêm một câu "Có nhớ không?"

Đúng, câu nói đó. Cô vẫn nhớ. "Ngài? Ngài là ai?" Trong lòng cô đã nghi ngờ nhưng vẫn không dám khẳng định và cũng không dám đối diện với lời khẳng định đó.

Thu Hà dừng lại, đứng đó nhìn cô tiếp tục bật cười lớn, cái đầu lắc lắc theo nhịp như sắp rớt.

Ngọc một phần vì hoảng sợ, một phần vì câu hỏi chưa có đáp án, cô cất vao giọng "Là ai?".

Mày rất thông minh mà!" Nói xong, ả vươn đôi tay lên, lẩm bẩm thứ gì đó, đột ngột cánh tay dài ra bóp lấy cổ cô.

"Tất cả là do mày. Tại mày, tại mày" 

"Tôi không làm gì cô cả Thu Hà à. Chính cô mới là người hại tôi."

"Mày không hại tao? Haha tao quên... đúng nhất chỉ vì sợ mày tổn thương, sợ mày có chuyện tất trắc, vì mày mà hắn xuống tay với tao một cách tàn nhẫn, cướp đi mạng sống của tao, còn cho tao chết dáng ư là đẹp. Mày không trực tiêp thì chính là yiabs tiếp..." Thu Hà nói chuyện nhẹ nhàng nhưng hàm chứa sự hận thù.

Ngọc vùng vẫy, đôi tay càng siết chặt nâng cô lên khoảng không. Cô khó thở cố gắng tìm mọi cách thoát khỏi gọng kiềm này. Nhưng đáng tiếc. Cô chỉ là con người.

"Hôm nay ta sẽ giết ngươi, ta sẽ cho ngươi chết một cách không trở nên vô dụng" Thu Hà kéo cô gần mặt mình, sau đó ả ta mở miệng. 

Từ cơ thể Ngọc xuất hiện một nguồn khí xanh bay lên khoảng không rồi xác nhập vào cơ thể Thu Hà từ miệng ả.

Thân xác cô nóng bừng lên như có thứ gì đang thiêu đốt bỏng rát. Hàng ngàn mũi kim như đang châm vào từng mao mạch khiến toàn thân tê liệt. Cô cố gắng di chuyển, phản kháng nhưng cô không thể.

Có... có ai không cứu cô với! Có ai không. 

Đau đớn quá.

Vỹ ơi!