Em Yêu Anh, Thần Chết!

Chương 101




Bảy ngày trôi qua.

Đó là những ngày Ngọc nằm trên giường bệnh chìm sâu vào cơn mê. Không ăn, chỉ uống, ngày ngày được truyền bốn bình nước biển. Và mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây ở đây đều có một người ngồi trông nom.  Vận dụng mọi công lực hay ma pháp bậc cao của mình vào việc ép chất độc hương hồn ra khỏi cơ thể. Đúng, là ngài!

Ngài gạt hết mọi việc qua một bên, đến để chăm sóc cô. Khuôn mặt lạnh nay không còn, thay vào đó là sự lo lắng và mệt mỏi. Ngài biết loại độc này, cũng rất dễ ép ra đối với người có ma pháp mạnh, tu luyện thường xuyên. Còn cô, thì không biết như thế nào. Muốn ép thật nhanh độc ra ngoài thì sợ cô xuất huyết, mà không ép mạnh thì chất độc phát tán nhanh không khác gì virus. Hiện tại thì không thể biết khi nào cô mới tỉnh.

Ngài vuốt ve khuôn mặt cô, tay cầm lấy đôi tay ấm cứng đờ, chỉ mong sao nó có thể cử động. Ngài cười khổ lại tự trách bản thân.   Ngài là vị thần của cái chết mà lại bất lực nhìn người phụ nữ mình yêu đang ở trước mắt với tình trạng nửa sống nửa chết thế nào không rõ. Vậy cái danh này để làm gì. "Em mau tỉnh lại, em làm tôi tức giận rồi đấy!" 

Ngài đã mất đi cô cả ngàn năm rồi, giờ ngài không thể mất cô thêm một lần nào nữa. Không thể!

Có lẽ lần này sẽ xảy ra cuộc nội chiến đây.

Ngài đứng lên, quay lưng rời đi, nhưng vừa bước được một bước, ngài dừng chân quay lại đi tới đặt một nụ hôn trên trán cô, sau đó mới rời đi thật.

~~~~~~~~~ 

Tầng ngục dưới tòa lâu đài, nơi được gọi là đáng sợ vô cùng của các linh hồn. Vì các linh hồn này tội nghiệt quá nặng không thể thanh sạch nên hóa thành ma quỷ hình dạng quái dị cùng phân định không rõ ràng với sức ma pháp vô cùng lớn tỏa ra âm khí nặng. Dẫn đên  đây cũng là nơi lý tưởng tu luyện tăng bậc ma pháp mạnh mẽ đối với vài người. 

Cảnh Tuấn bị thương khá nặng, phải ngồi trên tảng băng nơi nhiệt độ âm cực nhất địa ngục thì mới có thể chữa trị được. Hiện tại vết thương anh cũng không khá hơn nhiều. Những ngày này, ngài không cho anh bước ra khỏi tầng ngục nửa bước hay giao cho anh bất cứ việc gì. Nhưng đó không phải điều anh quan tâm, mà điều anh quan tâm nhất chính là Ngọc hiện ra sao? Đã tỉnh chưa? Đỡ chưa? Anh thở dài bất lực. Cô như thế nào lại không biết khiến anh ngồi ở đây lạnh gấp mấy cũng như ngồi trên đống lửa. 

Nhắm mắt, vận dụng nội công hút lấy âm khí quanh đây. Anh phải hồi phục thật nhanh mới được. Bỗng ở đằng sau một sức mạnh đẩy tới anh, đẩy vào trong cơ thể anh.

Sức mạnh này! Rất lớn và mạnh, luồng âm khí không thể dung hòa với dương khí. Là ai?

Cảnh Tuấn là người cai quản linh hồn và cũng là người rất rõ mỗi người trong tòa lâu đài này. Không ai có thể có ma pháp tà nặng đến vậy. Dù là làm việc cho thần chết nhưng âm khí trong người chỉ chiếm một nửa. Rốt cuộc là kẻ nào?

Người ở sau đẩy nguồn sức mạnh đó vào người Cảnh Tuấn, ban đầu anh cố kháng cự không hấp thụ sức mạnh lớn đó. Nhưng một giọng nữ vang lên:"Ngọc vẫn còn hôn mê, anh không định tới thăm cô ấy?" 

Đúng, anh rất muốn tới thăm Ngọc, đành phải liều lần này thôi. Cảnh Tuấn hấp thụ âm khí, vết thương trên cơ thể dần lành lại, không những thế có thêm nguồn sức mạnh dồi dào chảy trong cơ thể anh.  Anh lấy làm lạ. 

Song, khi cơ thể anh hấp thụ hết. Anh quay lưng bắt lấy cánh tay đối phương kéo xuống, tay bên kia tích tụ thành nhiều mũi băng nhọn định tấn công dối phương. 

Nhưng... "Cô muốn gì?" đó không phải là người lạ lẩm gì. Đó là ả, người đã phỉ báng Ngọc - Thu Huyền.

Ả ta bậc cười, đưa đôi tay thanh mảnh vuốt ve trên khuôn mặt Cảnh Tuấn:"Tôi vừa giúp anh đây, anh định lấy oán báo ân". 

"Giúp? Căn bản không cần cô giúp tôi". Anh nhếch mép. "Cô là ai?"

"Thu Huyền, anh đừng nói không biết tên tôi.. quên Thu Hà mới đúng" Ả mơn trớn qua làn môi Cảnh Tuấn kiểu như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật. 

Từ đầu, Cảnh Tuấn đã nhận ra ả ta là Thu Hà. Nhưng mấu chốt anh không hiểu tại sao từ một linh hồn sắp bị tiêu biến lại có thể một bước thành người hầu với sức mạnh ngang ngửa linh hồn tu hành một ngàn năm. Và Làm việc trong lâu đài của Lão Phu Nhân Hàn, đó là một điều khó hiểu. Chắc chắn ả ta có kẻ rất mạnh giúp sau lưng.

"Ngươi muốn gì?" 

"Haha.. chúng ta trao đổi" 

"Trao đổi cái gì?"

"Tôi biết anh rất thích Ngọc, phải không? Tôi lại rất mê mệt Hắc Vỹ. Vì thế tôi và anh sẽ tác hợp tách hai người đó ra" Thu Hà nháy mắt. "Thế nào?"

"Được" Cảnh Tuấn gật đầu, thuận tay đẩy Thu Hà đứng lên. 

"Hahaha.. vậy ha!" Ả đắc thắng rồi biến mất.