Em Vừa Nhát Lại Vừa Ngọt

Chương 28




Anh cả đi vào phòng, ánh mắt ở trong phòng tùy ý nhìn lướt qua, sau đó mày hơi hơi nhăn lại.

Hướng Vãn Vãn càng khẩn trương, lắp bắp nói: “Anh…… anh làm sao vậy?”

Anh cả phục hồi tinh thần lại, nhìn cô lộ ra nụ cười ôn nhu, nói: “Không có gì, đi thôi.”

“…… A, bánh ngọt này, mua cho anh sao?” Nhìn bánh ngọt trên bàn, anh cả hết sức cao hứng hỏi.

Hướng Vãn Vãn: “…… Đương nhiên, em biết anh muốn tới, em liền mua cho anh một phần.”

Anh cả nói: “ Ừm, vị này…… Không phải vị anh thích.”

Hướng Vãn Vãn càng khẩn trương.

Hướng gia đại ca cười: “Nhưng chỉ cần là Vãn Vãn mua, anh đều thích.”

Hướng Vãn Vãn cười, thấy trợ lý còn cầm đồ đứng ở một bên, cô vội nói: “ Anh Lý, anh đem đồ tùy tiện để trên bàn đi, tý em dọn được."

Trợ lý lập tức nhìn cô cười cười.

Anh cả đứng dậy ở trong phòng dạo qua một vòng, một bên hỏi: “Vãn Vãn gần đây thế nào? Trong khoảng thời gian này em không về nhà cũ, bọn anh rất nhớ em đó."

Hướng Vãn Vãn khẩn trương nhìn anh, nói: “…… Lần sau có thời gian em sẽ về thăm mọi người.”

Anh cả gật gật đầu, đi đến phòng bếp nhìn thoáng qua, một bên mở ra tủ lạnh, một bên nói: “Anh bảo em ăn ít cơm hộp thôi, lần trước anh bảo tìm một dì nấu ăn ngon cho em, em còn từ chối. Nhìn em bây giờ gầy quá, anh nhẹ nhàng ôm một cái......Á "

Tủ lạnh vừa mở ra, bên trong đầy thức ăn, cái gì trái cây a, sữa bò sữa chua a, cần cái gì có cái đó.

“…… Đây đều do dì giúp việc chuẩn bị, không cần anh mời cho em, dì cũng phụ trách nấu cơm cho em.” Hướng Vãn Vãn lập tức nói.

Anh a một tiếng, trên mặt biểu tình nhìn không ra cái gì mờ ám, Hướng Vãn Vãn cũng không biết anh tin hay không tin, trong lòng bất ổn. Hai người từ phòng khách đi bộ đến phòng bếp, lại từ phòng bếp đi bộ đến phòng khách.

“Anh à, em rót cho anh chén nước...." Hướng Vãn Vãn nhớ tới mình chưa rót nước cho anh, vội vàng đi phòng bếp rót nước.

Chờ cô từ phòng bếp đi ra, lại không nhìn thấy anh trai nhà mình đâu

“Tổng tài đi ban công……” Trợ lý chỉ chỉ cửa sân thượng.

Hướng Vãn Vãn: “……”

Không kịp đem ly nước đặt xuống, cô bước xa vọt tới ban công, lớn tiếng nói: “Anh, anh chạy ra ban công làm gì, bên ngoài hơi lạnh ……”

Giữa trưa còn có mặt trời, hiện tại đã chiều nên bên ngoài giờ nhiệt độ hạ thấp, thật là có chút lạnh.

Anh cả nhìn cô, nói: “Em vội vội vàng vàng làm cái gì? Chẳng lẽ Vãn Vãn ở ban công có cái gì mà anh không thể thấy?”

Hướng Vãn Vãn: “Không, không có a, ha ha ha!”

Anh cả cười, duỗi tay lôi kéo một chậu hoa trên ban công, có ý ám chỉ nói: “Không nghĩ tới Vãn Vãn hiện tại cũng bắt đầu nuôi hoa, còn nuôi tốt như vậy, nhìn xem hoa sắp nở, thật tốt a.”

Sát thủ của loài hoa, Hướng Vãn Vãn: “……”

Trong lòng có chút tuyệt vọng nhỏ, thu dọn những cái đó, làm sao lại quên đem dấu những chậu hoa này. Nhưng,Lục Tử Khiêm trong khoảng thời gian này nuôi nhiều hoa vậy, nhất thời không tìm được chỗ giấu hoa.

“…… Cái này đều do dì giúp việc chăm,em cũng không dám động, sợ nuôi chúng chết hết.” Vãn Vãn haha cười.

Anh cả, nói: “Bên ngoài lạnh chúng ta vào phòng đi…… Em đó, loại này thời tiết này còn mặc váy, coi như thích đẹp cũng không thể để lạnh chính mình, nếu sinh bệnh làm sao bây giờ?”

Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn gật đầu.