Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 50




Lương Chân không mở cửa mà trước tiên cậu quay lại giường, vịn bả vai Thiệu Minh Âm để anh ngồi xuống nơi không nhìn thấy cánh cửa

"Anh đừng sợ, không có chuyện gì đâu."

"Ông ấy là..."

Lương Chân gật đầu, nói ông ấy là cha cậu.

"Hôm nay ông ấy đến đây là để gặp tôi," Thiệu Minh Âm muốn đứng lên, "Chắc chắn ông ấy không biết em đã trở về, cha em đến để——"

"Thiệu Minh Âm..." Lương Chân đè bả vai anh lại, sau đó chạm lên khuôn mặt anh, "Anh cứ để em nói chuyện với ông ấy."

Nói xong, Lương Chân xoay người muốn đi ra cửa. Thiệu Minh Âm nắm lấy cổ tay cậu, nhưng khi Lương Chân nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc Thiệu Minh Âm không biết nói gì.

"Em đừng...đừng cứng đầu với cha em."

"Anh yên tâm," Lương Chân chậm rãi nhấc tay Thiệu Minh Âm ra, "Em sẽ không bướng bỉnh với ông ấy."

Bên ngoài ngôi nhà, Lương Sùng Vĩ không mời mà đến đang đứng trước cửa, hắn muốn gặp người sống bên trong. Hắn có thể dễ dàng tìm được tư liệu của một người, nếu như Thiệu Minh Âm không mở cửa, Lương Sùng Vĩ không ngại trực tiếp gọi điện thoại cho anh.

Trước khi hắn rút điện thoại ra, cuối cùng ổ khóa cũng phát ra âm thanh. Ngay khi cánh cửa từ từ mở, trên mặt Lương Sùng Vĩ đã sẵn sàng nghiêm mặt. Cho đến khi nhìn thấy người ra mở cửa, trên khuôn mặt hắn mới có phần buông lỏng.

Sau đó tiếng khóa cửa vang lên lần nữa. Lương Chân không mời Lương Sùng Vĩ vào trong nhà, mà cậu bước ra ngoài cửa. Hai cha con nửa năm chưa gặp mặt, cứ thế đứng bên ngoài hành lang. Một bên không biết nên mở lời thế nào, một bên không ngờ rằng đối phương sẽ ở đây.

"Nó ở trong nhà?" Giọng Lương Sùng Vĩ không dao động nhiều. Đó không hẳn là một câu hỏi, vì hắn biết trong nhà có người.

Có Thiệu Minh Âm.

"Ừ," Lương Chân gật đầu, "Ông đến đây khi nào?"

"Sáng nay tao bay tới đây," Lương Sùng Vĩ đứng đó, Lương Chân có thể nhìn ra ông không thể phục hồi nhanh như những người trẻ tuổi.

"Vậy sao ông không về khách sạn nghỉ ngơi trước?"

"Lương Chân——"

"Cha."

Sau khi tiếng "Cha" phát ra, không chỉ là Lương Sùng Vĩ mà ngay cả Lương Chân cũng sửng sốt, cậu không nhớ nổi đã bao lâu rồi cậu không gọi ông ấy là cha. Sau đó Lương Chân và Lương Sùng Vĩ đi đến khách sạn nơi hắn ở. Hai cha con ngồi đối diện nhau trong quán cà phê trên tầng hai, nhân viên và khách trong quán thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ, không đoán ra được quan hệ của hai người.

Nhưng nếu quan sát kĩ, họ vẫn có thể đoán được hai người là cha con. Mặc dù phong cách ăn mặc bất đồng, nhưng ngũ quan hai người rất giống nhau.

Lương Sùng Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay, hắn và Lương Chân đã ngồi im lặng suốt năm phút. Nếu như trước đây, đừng nói là ngây ngốc năm phút, chỉ cần vừa nhìn thấy ông, Lương Chân đã lập tức nổi nóng.

Nhưng hiện tại, Lương Chân đang ngồi yên trước mặt hắn. Hơn nửa năm rồi ông không gặp Lương Chân, tất cả thay đổi của Lương Chân đều hiện rõ trước mặt ông. Kiểu tóc đã thay đổi, cao lớn hơn, và quan trọng là con trai ông trở nên bình tĩnh hơn, không còn là quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào như trước đây. Nửa năm qua, Lương Sùng Vĩ không chủ động liên lạc với Lương Chân, nhưng điều này không có nghĩa là hắn bỏ mặc không quản đứa con trai độc nhất này. Tất nhiên hắn vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Lương Chân, hắn biết rõ con đường rap của con trai đã mở rộng, Lương Chân kiếm được tiền rồi.

Nhưng biết rõ và tận mắt nhìn thấy là hai loại trải nghiệm khác nhau. Khi Lương Chân thực sự ở ngay trước mắt hắn, Lương Sùng Vĩ nhìn con trai ngày càng trầm ổn hơn, ông không muốn chủ động nói chuyện để phá vỡ bầu không khí hài hòa chưa từng có trước đây.

Lương Chân mở lời trước, hỏi hắn tại sao lại đến tìm Thiệu Minh Âm.

Lương Sùng Vĩ nói: "Điều này nên hỏi mày."

"Tôi?" Lương Chân chỉ vào mình, không quá nghiêm túc, "Tôi chưa sẵn sàng để đưa anh ấy đến gặp ông."

Lương Sùng Vĩ cau mày: "Mày còn muốn mang nó về nhà?"

"Không thì sao?" Lương Chân không có cảm thấy có gì sai, "Đây chẳng phải là do ông dạy tôi sao, đàn ông dám làm dám chịu, phải trở thành người có trách nhiệm, chuyện tình cảm không nên che giấu."

"Tao dạy mày lúc nào?"

"Khi tôi còn bé," Lương Chân nói như lẽ thường tình, "Ông đã quên rồi sao?"

"Nhưng tao chưa từng dạy mày để mày mang đàn ông về nhà!"

Lương Sùng Vĩ nghĩ rằng sau khi nghe hắn nói Lương Chân sẽ cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng hắn không ngờ Lương Chân lại hỏi làm sao hắn biết được.

"Mày nghĩ rằng sau khi mày rời đi, người trong nhà đều mặc kệ mày?" Lương Sùng Vĩ không trốn tránh, "Ông nội đã sớm biết mày đang ở cùng nó. Khi đó không ai suy nghĩ nhiều, đều là đàn ông, không ai nghĩ tới phương diện kia. Nhưng vài ngày trước trên weibo có người nói mày đã có đối tượng," Lương Sùng Vĩ đang nói đến weibo của Lily, "Lương Chân, mày ăn ở cùng một chỗ với nó nhiều ngày, liệu còn lọt đâu ra một đối tượng khác được nữa?"

Lương Chân lắng nghe, cậu không tức giận cũng không khó chịu. Thay vào đó, cậu nói: "Hóa ra ông cũng tìm kiếm tên tôi trên internet."

"Lương Chân."

"Cha," Lương Chân nói, "Dù không nói ra, nhưng thật ra ông rất quan tâm tôi, đúng không?"

Lương Sùng Vĩ im lặng.

"Ông chú ý đến tôi, ông cũng thấy được những thay đổi của tôi, ông cũng nên biết..." Lương Chân mỉm cười, "Nếu không có Thiệu Minh Âm, khẳng định không có tôi của ngày hôm nay, nếu không có Thiệu Minh Âm, tôi chắc chắn sẽ không bình tĩnh ngồi đối diện ông như lúc này."

Lương Chân bắt đầu từ từ kể cho Lương Sùng Vĩ nghe về chuyện của cậu và Thiệu Minh Âm, từ lúc hai người gặp nhau cho đến bây giờ. Lương Sùng Vĩ cũng xem qua trận đấu battle của Lương Chân, đó là bước ngoặt trong cách suy nghĩ của ông đối với rap, cũng là nguyên nhân khiến ông không ngáng chân Lương Chân trên con đường này nữa. Lương Chân cho hắn xem video quay lại những cảnh nổi bật của trận đấu, trong đó có cảnh Thiệu Minh Âm đứng dưới sân khấu đập tay lên sàn đấu và cách anh nhìn cậu. Có quá nhiều sự cổ vũ và ủng hộ, cậu không thể nói được hết.

"Nhưng đó là tình yêu ư?" Lương Sùng Vĩ nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách với Lương Chân.

"Lương Chân," Hắn hỏi, nhấn mạnh vào danh từ đó, ông khẩn cầu hỏi như thể hi vọng con trai lạc đường biết quay đầu lại, "Đây là tình yêu ư?"

Có thể Thiệu Minh Âm giống như "nàng thơ" của Lương Chân, là suối nguồn cảm hứng của cậu. Nhưng phần lớn những người làm nghệ thuật đều nói rằng, cả cuộc đời không chỉ có duy nhất một nàng thơ. Là một người cha, hắn lo lắng con trai mình còn quá trẻ, ông sợ cậu đánh đồng khoái cảm sáng tác với tình yêu.

Và tình yêu lại là thứ mơ hồ biết bao...

Là một thương nhân luôn tin tưởng và thực hiện theo quy tắc trao đổi ngang giá, Lương Sùng Vĩ thậm chí coi thường tình yêu. Đây chỉ là một trò chơi được người trẻ tuổi dùng để giết thời gian của tuổi thanh xuân. Trong thế giới hiện thực, khi chỉ có lợi và hại, được và mất, tình yêu thực sự không đáng giá bao nhiêu tiền, và cũng không trao đổi được với thứ gì khác.

Huống hồ là tình yêu giữa hai người đàn ông.

Sáu tháng qua, Lương Sùng Vĩ đã thông suốt, chơi rap không phải việc gì giết người phóng hỏa, nếu Lương Chân yêu rap, vậy cứ để cậu đi theo con đường đó. Lương Chân không cần tiền tài vật chất mà hắn vất vả làm ra, vậy hãy để cho chính bản thân cậu tự kiếm. Nhưng duy chỉ có đồng tính luyến ái là Lương Sùng Vĩ không có cách nào tiếp nhận. Không phải ông cho rằng tính hướng của Lương Chân làm xấu mặt gia đình và dòng họ, mà ông biết rõ trong thế giới tràn ngập định kiến này, Lương Chân cõng trên lưng "nhãn hiệu" ấy, tương lai sẽ không thể đi xa.

Mà Lương Chân vốn không phải đồng tính. Hắn tin rằng cậu chỉ bị sự đồng cảm của người cùng giới và dục vọng tạm thời che mắt, từ đó kiến tạo ra ảo giác về tình yêu. Hắn hi vọng con trai mình có thể dừng cương trước bờ vực.

"Lương Chân," Lương Sùng Vĩ nói, "Đó không phải tình yêu."

Nếu là Lương Chân trước đây, nghe Lương Sùng Vĩ độc đoán phủ định như vậy, có lẽ Lương Chân thật sự sẽ lật bàn và giận dữ rời đi.

Nhưng hôm nay Lương Chân không chỉ không lật bàn, mà cậu cũng không cãi lại Lương Sùng Vĩ. Khi cậu mở miệng lần nữa, trong giọng nói cũng không có cố nén tức giận.

Cậu hỏi Lương Sùng Vĩ, hỏi hắn tối mai có thời gian không.

Lương Sùng Vĩ biết rõ ngày mai mình có cuộc họp, nhưng hắn vẫn nói có thời gian.

"Tôi mời ông đến xem buổi biểu diễn của tôi, buổi biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn đầu tiên của tôi là tại Ôn Châu." Lương Chân nói, "Ông chưa từng trực tiếp thấy tôi biểu diễn, lần này ông đến xem thử đi, biết đâu ông sẽ có đáp án."

Lương Sùng Vĩ không đáp lại, thế nhưng thái độ thể hiện hắn đã đồng ý.

"Mấy ngày này ông có thể đừng tìm gặp anh ấy được không? Nếu ông thực sự muốn gặp, tôi sẽ để ông gặp anh ấy trong buổi biểu diễn," Lương Chân gãi đầu, "Nếu một mình gặp thì miễn đi, đừng cư xử giống như trong phim, tùy tiện đưa một tấm chi phiếu rồi ép người ta chia tay."

Lương Sùng Vĩ không nghĩ lúc này Lương Chân còn có tâm tư nói đùa, cậu cười nói "Đi thôi".

"Đúng rồi, tôi có vài thứ cho ông." Lương Chân thò tay vào trong túi và rút ra đồ vật cậu lấy từ vali trước khi ra ngoài. Đó là một chiếc túi nhựa không được đóng gói đẹp mắt, bên trong có một miếng bìa cứng, ba đồ thủ công bằng tre, hai trong số đó có màu, là chong chóng tre.

"Sau khi đi hết Gia Hưng, tôi cùng mấy người bạn đến Đồng Hương, tại Ô Trấn nhìn thấy thứ này, nhớ lại hồi bé ông đưa tôi đi bắt chuồn chuồn nên đã mua chúng." Lương Chân vừa nói vừa mở túi nhựa ra và cũng để Lương Sùng Vĩ vươn ngón tay vào bên trong.

"Chúng được gọi là chuồn chuồn nước," Lương Chân đặt mũi chuồn chuồn lên đầu ngón tay Lương Sùng Vĩ. Mặc dù không có điểm tựa vững chắc, nhưng bởi vì hai cánh chuồn chuồn mở ra tạo thành góc nhỏ hơn 180° và trọng tâm đặt vào chóp miệng nên dù đặt ở đâu, con chuồn chuồn cũng sẽ không rơi.

"Thật thú vị, thần kỳ thật," Lương Chân nhìn Lương Sùng Vĩ trong bộ âu phục với con chuồn chuồn trên đầu ngón tay, nhịn không được bật cười. Cậu còn chạm vào đuôi của chuồn chuồn, chuồn chuồn đong đưa lên xuống, nhưng vẫn không rơi khỏi đầu ngón tay.

"Con không sơn màu là ống đựng bút, ông có thể để trong văn phòng. Còn hai con chuồn chuồn có màu này có thể đặt trên cành cây bên cạnh ống đựng bút." Lương Chân làm mẫu cách bố trí, sau đó cất ba con chuồn chuồn vào túi, rồi cậu đưa túi cho Lương Sùng Vĩ, "Tặng ông."

Lương Sùng Vĩ hơi do dự, sau đó mới nhận lấy. Đây là món quà rẻ nhất ông được nhận, nhưng cũng là món quà đầu tiên Lương Chân tặng ông, và hơn nữa, nó được mua bằng tiền Lương Chân tự mình kiếm được.

"Vậy gặp ông vào tối mai!" Lương Chân không đưa vé cho Lương Sùng Vĩ. Cậu chống cằm đứng dậy và cười lạnh, "Ngày mai ông đến livehouse, nói với nhân viên soát vé ông là cha Lương Chân, bọn họ sẽ dẫn ông đến chỗ VIP."

"Được," Lương Sùng Vĩ cũng đứng dậy và nhìn thiếu niên trổ mã đã cao hơn mình, "Mai gặp."

Sau khi tạm biệt cha mình, Lương Chân nhanh chóng trở về nhà Thiệu Minh Âm. Cậu nói cho Thiệu Minh Âm nghe về thái độ của Lương Sùng Vĩ, không trực tiếp phản đối, nhưng chắc chắn không phải ủng hộ.

Điều này tốt hơn nhiều so với những gì Thiệu Minh Âm đã tưởng tượng. Không cha mẹ nào có thể chấp nhận con trai mình thích người đồng giới trong khi tính hướng ban đầu không phải thế, và Lương Sùng Vĩ đã rất lịch sự khi không giằng co ở trước mặt anh. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay vẫn làm lộ ra gánh nặng tâm lý của Thiệu Minh Âm từ khi mới bắt đầu mối quan hệ với Lương Chân. Anh chỉ có một mình, nhưng Lương Chân còn có những người thân trong gia đình.

"Anh đừng nghĩ nhiều," Dường như Lương Chân không bị ảnh hưởng và cậu cũng không hoảng hốt chút nào. Cậu kéo chiếc vali vốn đang đặt ở cửa vào bên trong, ngồi trên sàn nhà trước mặt Thiệu Minh Âm, mở vali và lấy ra những chiếc hộp chiếm đến phân nửa không gian bên trong. Cậu vừa lấy ra vừa giới thiệu, ví dụ như đây là bánh bao hút chân không được một người bạn tên Ngũ Phương Trai mua cho ở Gia Hưng, kia là bánh ngọt hoa quế mua ở Tây Hồ...Ngoài những đặc sản địa phương, Lương Chân còn mua không ít đồ chơi nhỏ, tất cả đều mang về cho Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm muốn nói cậu không được tiêu tiền bừa bãi, những tất cả những thứ này cậu đều mua về cho anh.

Thiệu Minh Âm hỏi: "Em mua cho tôi nhiều thế này, vậy của em đâu?"

"Em á?" Lương Chân cười, "Em có anh rồi."

Lông mày Thiệu Minh Âm vì sự xuất hiện trước đó của Lương Sùng Vĩ mà đến nay vẫn hơi nhíu lại, nhưng bởi những lời này của Lương Chân mà ngọt ngào giãn ra. Lương Chân tiếp tục trấn an để anh không cảm thấy có gánh nặng.

"Anh đừng lo lắng," Lương Chân nói, vừa bình ổn vừa kiên định.

"Em muốn có cả anh và âm nhạc, và em đủ thực lực để làm được."