Nếu như bạn hỏi một rapper kiếm sống bằng cách nào thì cuộc sống mới viên mãn, nhất định bạn sẽ nhận được nhiều đáp án khác nhau. Một số người sẽ nói rằng họ phải tham gia các trận đấu battle, có người lại nói rằng trước khi trở nên nổi tiếng họ muốn hát tại quán bar và làm DJ tại các club vào ban đêm....Nhưng nếu chỉ được chọn duy nhất một trải nghiệm trong đời, chắc chắn phần lớn mọi người sẽ nói rằng—— nếu kiếp sống viên mãn của một rapper mà không có beef thì không real!
Beef ở đây không có nghĩa là thịt bò, mà nó ám chỉ tình huống hai rapper không vừa mắt nhau muốn diss nhau. Cả hai đều chơi rap, nếu hai người có mâu thuẫn, đương nhiên sẽ dùng lời rap để chửi nhau thôi.
Beef có rất nhiều nguyên nhân. Tôi không thích anh nên tôi muốn mắng chửi anh, nguyên nhân lớn hơn có thể là tôi không thích bài hát của anh, không ưa thái độ làm người và giá trị quan* của anh. Nếu có một người diss một người ở vùng khác, chắc chắn sẽ "được" đáp lại, đây chính là đạo lý công bằng không để lòng người bị ràng buộc. Mọi người đem bài này truyền lên mạng, tự nhiên có thể kéo đến thị phi.
*giá trị quan: chỉ nhận thức, lí giải, phán đoán của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc) căn cứ vào phương diện cảm quan và tư duy nhất định.
Điều quan trọng nhất khi chơi rap là gì? Đương nhiên là những người anh em, là homie. Nếu như bạn là một rapper, bro của bạn bị diss, bạn có thể khoanh tay thờ ơ đứng nhìn ư? Đương nhiên không thể, mà bạn sẽ giúp họ không tiếc cả mạng sống ấy chứ! Cho dù giúp đỡ bằng cách rap diss lại, nhưng làm việc nghĩa không được phép chùn bước, bạn nhất định phải đứng về phía người anh em của mình. Thế nên nếu beef giữa hai rapper quá ồn ào, nó thường sẽ dẫn đến mẫu thuẫn giữa những người anh em của hai phía. Tuy rằng đám rapper bọn họ chủ yếu muốn diss nhau, nhưng với tư cách là một bộ phận của văn hóa rap, sẽ có một số bái rap diss trá hình thành một kiểu flow mới, thậm chí trở thành kinh điển.
Mặc dù Lương Chân còn trẻ, nhưng ở trong thời đại đề cao tình anh em như hiện tại, Lương Chân đã từng tham gia beef. Khi ấy cậu không phải nhân vật chính, cũng chưa từng sáng tác nhạc, cậu chỉ là đứng về phía homie Tây Bắc, bình luận ủng hộ bạn mình. Lần beef kia thật ra không phải đám rapper Tây Bắc bọn họ khơi mào trước, mà nguyên nhân từ phía một nhóm rapper mới thành lập ở thành phố khác. Nhưng sau khi thách thức, kẻ đầu têu đã hoàn toàn bị đè bẹp bởi vì bài hát của bên Lương Chân quá bùng nổ. Sau trận beef đó, tinh thần đoàn kết Tây Bắc đã trở thành giai thoại, còn nhóm rapper mới lập ban đầu đầy đắc ý kia đã trở thành một trò cười.
Lúc này, trong quán rượu ở Ôn Châu, kẻ vừa kêu tên Lương Chân tình cờ chính là một người trong nhóm rapper từng bị thua đến mức mặt xám mày tro.
Trước tiên, Lương Chân tắt mic, để khách ngồi xa sẽ không nghe thấy và chỉ nghĩ rằng những người trong quán bar đang bàn giao công việc. Cậu cũng không bước xuống, mà đứng trên sâu khấu, mặt vô cảm nhìn xuống dưới. Người nọ không thấp, nhưng bởi vì chênh lệch độ cao của sân khấu nên ngay từ đầu khí thế đã bị thua thiệt.
"Thật trùng hợp, " Người đàn ông cười ngượng, "Còn tưởng rằng nhận lầm người, hóa ra đúng là Lương Chân rồi."
Lương Chân vẫn không nói lời nào, cứ như vậy liếc nhìn bằng nửa con mắt, như thể cậu không nhớ nổi người kia là ai, hay nói cách khác, cậu vẫn luôn không để ý đến người đàn ông này. Người nọ không đến một mình, bạn của hắn vừa khéo ngồi cạnh Thiệu Minh Âm. Dường như họ cũng biết Lương Chân, ở một bên hùa theo: "Thật sao, tôi không dám nhận người đâu. Mấy tháng trước Lương Chân bận share bài trên Weibo, sao có thể tới chỗ này hát."
"Làm sao phú nhị đại lại đến đây trải nghiệm cuộc sống được chứ? Nói không chừng là đang quay "Biến hình", không biết camera đang giấu ở đâu."
"Không biết có phải quay "Biến hình" thật không, chỉ sợ vốn không phải người có tiền, mấy bức ảnh chụp trước kia có khi là ăn trộm của người khác."
Không biết những người này kẻ xướng người họa bao lâu, Lương Chân nghe thấy, Thiệu Minh Âm cũng nghe rõ ràng rành mạch. Bàn tay anh nắm chặt chai bia không buông ra, càng nắm càng chặt. Tống châu bắt lấy cổ tay anh, gần như ôm lấy toàn bộ cánh tay, phòng ngừa chu đáo chủ động khuyên Thiệu Minh Âm "Đừng kích động".
"Ôi chao, vừa nãy tôi thấy có người có thể hát theo yêu cầu nha, " Người nọ ngồi xuống, lấy ra 100 nhân dân tệ từ trong ví tiền và đặt nó lên bàn, "50 nhân dân tệ có thể nghe Lương Chân hát, thật đúng là có lời. Anh đây cho cậu 100, hát một bài, không cần trả tiền thừa."
"Ngại quá, " Giọng nói Lương Chân lạnh nhạt, "Thời gian của tôi đã hết."
"Tiếc quá nhỉ, không thể nghe Lương Chân hát, " Miệng người này nói đến nghiện, "Có muốn anh đây cho cậu một tấm vé không, ngày mai ở Ôn Châu có buổi diễn. Anh đây mang cậu đến mở mang tầm mắt."
"Không cần vé, " Lương Chân khẽ nhếch môi, "Nhưng nếu ngài thật sự muốn nghe tôi hát, cũng không phải không thể."
"Ồ, thật sao." Người nọ đáp lại, bị tiếng gọi "ngài" kia lay động.
"Nhưng mà, " Lương Chân giả bộ lộ vẻ khó xử, "Nhưng mà tôi hát thì sẽ ảnh hưởng đến những người biểu diễn sau đó. Nếu ngài thật sự muốn nghe tôi hát, phải thêm tiền."
"Ồ? Thêm bao nhiêu?"
"Cũng không nhiều, " Lương Chân nhìn hắn, cười sâu xa, "Một nghìn."
"Một nghìn?!" Giọng nói này là của một người khác, "Lương Chân, mày ăn cướp à!"
"Tôi đâu dám, " Lương Chân nói, "Không phải ngày mai mấy anh biểu diễn sao? Nếu có chương trình, chẳng lẽ còn để ý đến một nghìn này."
Có người đã nghe ra Lương Chân đang cố ý giựt dây. Vừa định khuyên, nhưng người nọ vẫn kiên cường, lấy hết tiền mặt trong ví ra, tính toán thực sự muốn Lương Chân hát.
"Hôm nay vội đi ra ngoài, " Người đàn ông do dự, "Không mang nhiều như vậy——"
"Không thành vấn đề, có Alipay WeChat mà, " Lương Chân thật sự có ý định lấy điện thoại ra, "Chỉ cần quét mã QR là được."
"... Được, " Người nọ không ngờ ban nãy mình mới chế giễu Lương Chân không có tiền còn mua xe thể thao, nay bản thân đã rơi vào hoàn cảnh tương tự. Nếu như cho cậu một nghìn, dĩ nhiên hắn muốn mắng chửi Lương Chân trước đã.
"Tôi đang nghĩ xem muốn nghe bài gì, " Hắn cố ý ngả ngớn, "Dù sao cậu cũng từng tham gia đấu battle, không bằng gọi biệt danh là "Lúa mì". "Một mình say rượu", hát bài này đi."
"Cảnh sát Thiệu!" Tống Châu đè nặng cuống họng rống lên một tiếng, lúc này hắn ôm lấy toàn bộ cánh tay Thiệu Minh Âm, "Anh đừng kích động, đừng đập chai bia, anh cứ để tự Lương Chân xử lý chuyện này!"
Lương Chân cũng nhìn thấy Thiệu Minh Âm bị kích thích bởi cụm từ "Lúa mạch" kia. Nhưng nhìn lại người đàn ông này, Lương Chân vẫn không thấy tức giận chút nào.
"Cũng không phải không thể hát, nhưng quán bar này không thích hợp để cầm lúa mạch, " Lương Chân đúng là đã đáp ứng, "Hay là như vậy, anh xem có được không. 1000 tệ, hát ở đây không có lợi lắm. Anh đưa tiền cho tôi trước, sau đó tôi sẽ ghi lại yêu cầu của anh, cái gì mà "Một mình say rượu". Tôi sẽ đăng trên Weibo, tiêu đề tôi đã nghĩ ra, mc...." Lương Chân gõ trán và cười.
"Xin lỗi, tên anh là gì nhỉ?"
Người nọ cũng cười, nhưng cười cứng mặt. Không ngờ tán dóc đến giờ này, vậy mà ngay cả tên hắn Lương Chân cũng không biết. Hơn nữa đến bây giờ Lương Chân mới hỏi, thái độ rõ ràng là kinh thường.
"Mc Chu Chu, " Lương Chân nghe hắn miễn cưỡng tự giới thiệu, bỗng nhiên ngộ ra, cậu lặp lại, "Trước đây tôi đã đăng một weibo, anh là Ait phải không. Anh cùng với Thiên Hữu, đều là Mc. Bài hát này tôi hát coi như làm trung gian giới thiệu cho các người, văn bản microblogging tôi nhất định phải viết tôi, viết về anh yêu thích văn hóa "Hét lúa mạch" như thế nào, đến mức dùng một nghìn tệ để nghe "Một người say rượu".
"Lương Chân mày——" Người nọ tức giận, hắn không thể không tức giận. Ban đầu muốn khiến Lương Chân nhục nhã một phen, kết quả ngược lại bị Lương Chân móc mỉa chửi mình thấp kém.
"Tôi không nói sai mà, " Lương Chân không cười, "Tóm lại anh còn muốn yêu cầu bài hát nữa không? Không có tiền, tôi cũng không uổng phí miệng lưỡi. Ca sĩ tiếp theo vẫn đang đợi đấy."
"Có, tại sao lại không! " Người nọ nói quanh co, "Tôi đổi chủ ý, không hát "Một người say rượu" nữa."
"Không hét lúa mạch cũng không sao, tôi thấy trong ví anh có vài ba trăm tệ. Chi bằng anh cứ đưa hết cho tôi, coi như tôi giảm giá cho người vừa mới quen biết. Yêu cầu một bài phù hợp với không khí ở quán bar, tôi hát cho ngài nghe nhé? " Lương Chân nhấn mạnh từ "ngài", thế nhưng thái độ không hề khúm núm.
Đã đến nước này, người nọ chỉ có thể đem mấy trăm tệ tiền mặt đập lên sàn sân khấu, tùy tiện nói nói ra tên một bài hát thịnh hành. Tay Lương Chân vô cùng nhanh, khẽ cong eo cúi xuống nhặt lên, thậm chí đầu gối cũng gập lại. Sau khi hát xong, cậu cực kì có tâm đợi cho phần nhạc đệm kết thúc rồi mới bước xuống. Cậu đi đến trước mặt Cao Vân Ca nãy giờ vẫn đang ngồi đợi một chỗ, nhét toàn bộ số tiền kia vào trong tay hắn.
Ngoài việc hát, Cao Vân Ca không nói chuyện. Hắn đưa lại tiền cho Lương Chân, sau đó mới mở miệng nói lắp bắp: "Tôi, tôi không thể nhận."
"Anh cầm lấy, " Lương Chân lại đẩy trở về, "Tôi đã làm trễ thời gian của anh."
"Tôi thật sự không thể——"
"Anh cầm đi, " Lúc này Lương Chân trực tiếp nhét tiền vào trong túi áo hắn, "Anh cứ xem như ai kia còn ngu Tống Châu một chút, tiền của người này là nhặt được trên mặt đất. Chúng ta cũng coi như đồng hương, đừng đẩy qua đẩy lại nữa."
Thấy Cao Vân Ca chần chừ, Lương Chân không thể lập tức rời khỏi sân khấu. Cậu đi ra từ cửa sau, ngay sau đó nhắn tin cho Thiệu Minh Âm. Khi Thiệu Minh Âm đi ra ngoài, Lương Chân cũng đi đến cửa chính.
"Làm sao vậy?" Lương Chân nâng khuỷu tay chọc chọc vai Thiệu Minh Âm, "Sao mặt anh lại đen thế này?"
Thiệu Minh Âm không nói lời nào, thân thể hơi nghiêng sang phía bên kia khiến cho Lương Chân đụng chạm vào khoảng không. Lương Chân nhận ra lần này Thiệu Minh Âm giận thật rồi, ngay lập tức khẽ giật mình. Cậu tiến đến trước mặt anh, nghiêng đầu làm mặt quỷ.
"Không buồn cười! " Thiệu Minh Âm bóp mặt Lương Chân. Không biết tại sao, chính anh cảm thấy nghẹn uất hơn nhiều so với Lương Chân.
Thiệu Minh Âm nói: "Tiền này chúng ta không kiếm, ngày mai đừng đến đây nữa."
"Sao lại không kiếm, hợp đồng đã ký, hơn nữa chỉ còn mấy ngày thôi."
"Còn lại một ngày cũng đừng đi."
"Vì sao, " Lương Chân nói, "Hôm nay bọn chúng đến bới lông tìm vết, xác suất rất nhỏ, về sau sẽ không xuất hiện loại tình huống này."
Lương Chân thực sự muốn đi, Thiệu Minh Âm cũng không thể nhốt cậu lại, nhưng anh vô cùng khó chịu.
"Em biết anh lo lắng cho em, cảm thấy bất bình thay em, nhưng không phải em đã xử lý rất tốt sao, " Lương Chân nói, "Bọn hắn không chiếm được tiện nghi, em còn kiếm lời được 300 tệ."
"Anh có biết lúc em nghe thấy bọn hắn nói khó nghe, trong lòng em nghĩ thế nào không?, " Lương Chân nắm lấy vai Thiệu Minh Âm, dẫn người từ từ ung dung đi về hướng bãi đỗ xe, "Nói thật, lần trước đám người Tây Bắc bọn em trò chuyện, đều cảm thấy trận beef kia đã qua rồi. Không nghĩ tới hôm nay gặp lại, bọn hắn còn tính toán chi li như thế. Anh xem mấy người này bụng dạ hẹp hòi, lần này kiên quyết, cũng chỉ có thể đảm nhận vài màn trình diễn."
Lương Chân nói: "Còn em sẽ có một chuyến lưu diễn trong tương lai, sẽ có những lễ hội âm nhạc mời em đến, sẽ có buổi hòa nhạc vạn người chờ em mở màn."
Thiệu Minh Âm dừng bước, thoáng ngẩng đầu nhìn Lương Chân, thiếu niên kia chắc chắc nói: "Chờ xem, đỉnh cao đời này của bọn hắn có thể còn không bằng lửa nhiệt tuổi hai mươi của em."
Lương Chân chưa có nhiệt độ. Mặc dù những bài hát của cậu có phản hồi không tệ nhưng cậu vẫn chưa có chuyến lưu diễn nào. Thế nên cho dù cho có mấy bài hát chất lương cao, trong tình huống này, phòng bán vé livehouse không có cách nào dự đoán được số lượng. Hiện tại, Lương Chân không được tính là chính thức nổi danh.
Nhưng nếu bạn nhìn thấy sự hồn nhiên dào dạt vốn có và sự tự tin rực rỡ trên khuôn mặt ấy, bạn cũng sẽ giống như Thiệu Minh Âm, tin tưởng vào tương lai sáng rực sắp tới của thiếu niên này.
Bởi sự tự tin ấy nằm trong xương tủy của cậu, từ khi sinh ra đã có. Thiếu thốn tình cảm gia đình thực sự khiến cho Lương Chân vô tình ấu trĩ mà không biết, nhưng một mặt ấy của Lương Chân chỉ bộc lộ trước mặt Thiệu Minh Âm. Ngoại trừ Thiệu Minh Âm, không có sự công kích hay chế giễu nào có thể làm tổn thương Lương Chân, một thiếu niên giàu có về mặt vật chất trong suốt 20 năm qua.
Bởi vì Lương Chân biết rõ cuộc sống tốt đẹp như thế nào, và biết rằng mọi thứ cậu có thể dễ dàng tận hưởng là thứ mà nhiều người theo đuổi cả đời cũng chưa chắc có được. Điều này không khiến cho Lương Chân phát sinh ra thói quen xấu, mà ngược lại, nó bảo vệ tâm tính thiếu niên của cậu, khiến cho cậu không biết tự ti là gì. Sự chân thành tha thiết ấy đã không bị bào mòn cùng với sự trưởng thành và cuộc sống an nhàn. Nếu có sự thay đổi, vậy cũng chỉ là bởi vì Lương Chân đang lớn lên.
Tựa như giờ phút này Lương Chân đã ngừng bước chân, ngẫm lại những gì vừa xảy ra, cũng ít nhiều có chút hối hận.
"Em nghĩ mình không nên cầm khoản tiền kia, " Lương Chân nói đến 300 nhân dân tệ, "Bọn hắn không kiếm được nhiều tiền từ các buổi biểu diễn, bọn hắn cũng không phải rapper nổi tiếng. 300 tệ kia đối với với bọn hắn mà nói khả năng đúng là khá nhiều."
"Đó là bọn họ......" Thiệu Minh Âm muốn nói đáng đời. Nếu như bọn họ không gây sự trước, sẽ không phải móc ra 300 tệ.
Nhưng Lương Chân nói vậy cũng có đạo lý của cậu, chẳng qua cậu không hề đứng ở góc độ của mình. Cho dù người khác tìm cậu gây phiền phức, cậu vẫn sẽ xem xét đến những khó khăn của họ. Đây không phải lần đầu tiên Thiệu Minh Âm thấy Lương Chân toát ra lối suy nghĩ này, nhưng đây là lần đầu tiên bộc lộ rõ ràng như vậy. Lương Chân có những phẩm chất quý giá mà chính cậu không nhận ra.
Lương Chân đủ kiêu ngạo, nhưng Lương Chân chưa bao giờ ngạo mạn.
"Thôi quên đi, " Thiệu Minh Âm nói và xoay người về phía Lương Chân. Họ tiếp tục đi về phía trước, đi qua con đường nhỏ kia sẽ đến chỗ đỗ xe. Nhìn trên đường không có xe cộ đi lại, hai người vừa định đi qua thì nghe thấy sau lưng có người gọi "Lương Chân". Khi quay đầu nhìn, Lương Chân không chờ mong gì, thậm chí còn nghĩ rằng ai đó có cái tên giống cậu. Nhưng đến khi nhìn thấy một cô gái nhỏ đứng cách cậu một mét, Lương Chân vẫn sửng sốt.
"Lương Chân, " Cô gái gọi tên cậu lần nữa, rồi bước thêm một bước. Vì thế mà dây đeo túi xách hơi trượt xuống, cô lập tức đưa tay kéo lên. Cô nói "Xin chào" rồi buông thõng hai tay xoa xoa đầu ngón tay, trông rất lo lắng.
Lương Chân gật đầu một cái và nói: "Xin chào."
Cô gái nhỏ che miệng, vô cùng phấn kích. Bình thường Lương Chân không thể nhìn ra mấy cô gái có trang điểm hay không, trừ khi trang điểm thật đậm. Nhưng khi cô gái này hạ tay xuống, Lương Chân có thể nhìn ra cô có dùng son môi.
"Tôi cũng ở trong quán bar đó, tôi đi cùng với bạn tôi, " Cô chỉ vào cánh cửa quán bar ở phía sau, "Tôi nghĩ đó là cậu, nhưng không dám chắc chắn. Sau đó Chu Chu đến kiếm chuyện tôi cũng nghe thấy, tôi muốn nói....." Cô gái lại che miệng, một lúc sau mới nói tiếp.
"Thực xin lỗi, tôi kích động quá, " Cô gái nắm chặt hai bàn tay, cố hết sức kiềm chế cảm xúc, "Thực xin lỗi, tôi không nghĩ rằng tối nay có thể gặp được người thật, tôi thật sự quá phấn khích."
"Không có gì, không sao đâu, " Lương Chân bối rối, "Tôi cũng không phải minh tinh, cô cứ coi tôi là bạn bè, đừng kích động."
"Tôi, tôi muốn nói với cậu, " Cô gái nhìn Lương Chân, ánh mắt đặc biệt đặc biệt chân thành, "Bài hát của cậu thật sự đặc biệt đặc biệt êm tai. Những khó khăn đều là tạm thời, trong tương lai cậu nhất định sẽ có sân khấu lớn hơn, cậu...." Đột nhiên cô gái nhỏ bật khóc nức nở, "Xin cậu nhất định phải tiếp tục đi theo con đường rap."
"Được được được, tôi khẳng định sẽ tiếp tục hát, " Lương Chân cũng luống cuống, "Cô gái, cô đừng khóc. Nếu mọi việc suôn sẻ, tháng sau tôi sẽ ra một album điện tử, cô đừng khóc đừng khóc."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, " Cô gái dụi dụi mắt, hít mũi một cái, "Tôi...Tôi bắt đầu theo dõi cậu trên Weibo từ năm ngoái. Mỗi lần cậu ra bài hát mới tôi đều nghe, đều hát theo, tôi thật sự..."
Cô gái nhìn Lương Chân: "Tôi thật sự thích bài hát của cậu, thích Lan Châu trong lời ca của cậu, tôi thật sự rất thích cậu."
"Cám ơn, cám ơn vì đã thích, " Đây không phải lần đầu tiên Lương Chân gặp người hâm mộ, nhưng là lần đầu tiên thấy được sự yêu mến chân thành đến vậy, cậu cảm thấy không báo đáp được.
Cô gái hỏi có thể chụp ảnh chung được không, Lương Chân đồng ý. Thiệu Minh Âm giúp hai người chụp vài bức ảnh. Lúc nhận lại điện thoại, nhìn những bức ảnh vừa rồi, cô vui đến nổi nhảy cẫng lên.
"Tôi chỉ muốn trực tiếp nói cho cậu biết, bài hát của cậu êm tai lắm. Sau này sẽ có càng ngày càng nhiều người thích cậu, cậu nhất định phải tiếp tục hát nhé!" Cảm xúc của cô dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn giống như nhìn thấy thần tượng trong trận trung kết, vui đến mức sau khi bày tỏ liền muốn chạy trốn. Nhưng vừa xoay người đi được vài bước, cô lại quay trở lại, nhìn Lương Chân, hỏi cậu có thể ký tên cho cô không.
"Được chứ, " Chưa từng có ai xin chữ ký của Lương Chân và cậu cũng không mang bút trên người. Cô gái mở túi xách, bên trong cũng không có bút, chỉ có một thỏi son có thể dùng để tô vẽ.
"Dùng cái này ký nhé, " Cô mở nắp, vặn son lên. Cô không có giấy, nên cô lấy ra một hộp phấn nước. Sau khi mở ra, cô bảo Lương Chân ký tên lên trên gương.
Lúc đầu, Lương Chân không kịp phản ứng, cậu nhận lấy thỏi son, sau đó cậu cảm thấy không thể làm như vậy rồi đem đồ vật trả lại cho cô gái nhỏ.
"Không nên không nên, son môi và phấn nước là những đồ rất đắt tiền đối với con gái. Tôi không thể làm hỏng."
"Để tôi lên xe tìm xem, " Thiệu Minh Âm nói rồi đi qua bên kia. Lương Chân nhắc anh cẩn thận và giúp anh nhìn xe cộ qua lại. Một lát sau, Thiệu Minh Âm mang theo một chiếc bút và giấy ghi chú. Lương Chân hỏi cô gái tên gì, và cô nói gọi cô là Lily.
"Lily?" Lương Chân nghe quen tai, "Ồ, ID Weibo của cô có phải là "Lily is Lily"?"
"Vâng! Chính là tôi! " Lily kích động hết lên, "Ôi mẹ ơi, rapper tôi thích nhớ rõ ID của tôi, tôi muốn khóc quá!!!"
"Sao có thể không nhớ, mỗi bài đăng của tôi đều có bình luận của cô."
"Về sau cậu có thể đăng Weibo nhiều hơn được không, bài gần nhất của cậu vẫn là bài chuyển tiếp của buổi biểu diễn ở livehouse năm ngoái. Gần hai tháng rồi không thấy cậu đăng gì mới, tôi đã nghĩ cậu không hát nữa."
"À......Đúng là tôi ít khi cập nhật trên Weibo, thảo nào nhìn thấy tôi cô kích động đến vậy."
"Về sau cậu có thể cập nhật Weibo nhiều hơn được không?, " Lily hỏi cậu, "Cậu đăng về cuộc sống hàng ngày cũng được, thể hiện tình cảm cũng tốt."
"Chuyện này......" Lương Chân nhìn Thiệu Minh Âm bên cạnh, cười nói, "Đối tượng của tôi có nghề nghiệp đặc thù, không tiện thể hiện tình cảm."
Hai mắt Lily lập tức mở to, cô nhìn Thiệu Minh Âm rồi lại nhìn Lương Chân. Lương Chân cho rằng cô không tiếp thụ được đồng tính luyến ái, cảm thấy chán ghét nên mới phải ứng thế này. Cậu đang do dự có thể cô không muốn cậu ký tên nữa, Lily thốt lên "Mẹ nó".
"Mẹ nó chứ, Lương Chân cậu đã có đối tượng, đối tượng còn có giá trị nhan sắc cao thế này, " Lily lại bắt đầu kích động, "Hai người chính là tuyệt mỹ CP, sao có thể hoàn hảo như vậy!"
"C...CP? " Lương Chân đang ký tên, cậu viết "To Lily, Chúc mọi chuyện đều tốt đẹp". Sau khi đưa tờ giấy cho Lily, cậu hỏi, "Vì sao lại gọi là CP? "
"Chính là giống như hai người...Trời ạ, tôi không muốn làm fan cậu nữa, về sau tôi muốn làm fan CP*!"
*fan CP: fan couple, chắc mọi người đều biết rồi:3
Không chỉ Lương Chân, Thiệu Minh Âm nghe xong cũng như lọt vào trong sương mù. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lily liền vui mừng chạy mất. Không muốn quấy rầy thế giới của hai người đâu, cô vội vã quay lại quán bar rồi nhìn Lương Chân và hét to: "Lương lương! Chúng tôi chờ album mới của cậu!"
Lily đi rồi, Lương Chân và Thiệu Minh Âm cũng chuẩn bị trở về. Trên đường lái xe, Thiệu Minh Âm không nói gì. Lương Chân lén nhìn anh, cậu không cảm thấy bầu không khí có gì không đúng, nhưng vẫn nghĩ mình nên nói cái gì đó.
Lương Chân hỏi: "Anh vẫn còn giận à?"
"Không, " Thiệu Minh Âm nói, "Có gì mà tôi phải tức giận."
"Em, em ký tên cho fan nữ, còn chụp ảnh chung, anh không tức giận sao?"
Thiệu Minh Âm mỉm cười: "Chuyện này có gì phải giận."
"Nếu anh tức giận hay không vui, anh nhất định phải nói với em, " Lương Chân đánh cược, "Nếu anh không thích em làm vậy, về sau em sẽ không chụp ảnh chụp cùng fan nữ, cũng không ký tên. Dù sao em cũng không phải minh tinh thần tượng, em chỉ muốn hát thật hay là được rồi."
"Nghĩ gì thế?" Ngón trỏ Thiệu Minh Âm gõ lên trán Lương Chân, "Giờ là thời đại nào rồi, nói chuyện yêu đương em còn muốn giữ mình trong sạch thế à."
"Em chỉ sợ anh không vui....."
"Tôi nào có không vui, là em tự mình nghĩ nhiều, " Thiệu Minh Âm vẫn cười, "Hơn nữa, về sau sẽ có thêm nhiều người yêu thích em. Nếu hiện tại tôi không vui vẻ, vậy sau này chắc sẽ tức phun máu hả."
Lương Chân vuốt vuốt ngực mình, "Anh yên tâm, mặc kệ về sau thế nào, mặc kệ có bao nhiêu người yêu thích bài hát của em, trái tim của em vĩnh viễn là của anh!"
"Đã biết, ôi chao, thật ngây thơ quá cơ, " Thiệu Minh Âm nói, "Sau này khi tương tác với người hâm mộ, em đừng vì tôi mà có gánh nặng tâm lý. Hơn nữa, về sau không chỉ sẽ có nhiều người thích bài hát của em, cũng sẽ có càng ngày càng nhiều người thích tính cách của em, thích con người em. Bất kể là loại ưa thích nào, tôi cũng sẽ không có không vui."
Thiệu Minh Âm nói lời này vừa lúc gặp đèn đỏ. Anh dừng xe, quay đầu nhìn thiếu niên kia, anh xoa xoa vùng trán ban nãy bị anh gõ lên, động tác tựa như lời anh nói, rất dịu dàng.
"Bởi vì bất kể là bài hát của Lương Chân hay là con người Lương Chân, đều đáng giá để bọn họ yêu thích."
Thiệu Minh Âm khẽ mỉm cười, lại ấn lên trán cậu một cái.
"Và tôi sẽ chỉ tự hào về một Lương Chân như vậy."