Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 33




Lương Chân nói, cười đến ngượng ngùng: "Tôi chia mì trường thọ cho anh..., về sau mỗi năm chúng ta đều cùng mừng sinh nhật được không?"

Trong nháy mắt, Thiệu Minh Âm muốn trực tiếp hỏi Lương Chân, những lời này có ý tứ gì.

Hoặc là, Lương Chân có hiểu bản thân đang nói gì không.

Thiệu Minh Âm không nhớ rõ mình có đáp ứng hay không, chắc hẳn là có, nếu không thì Lương Chân sẽ không ăn ngon đến như vậy. Thế nhưng bát mì trường thọ nhỏ kia anh ăn đến nỗi không yên lòng, đến lúc rửa bát vẫn lơ đãng, khi nước trong bồn rửa gần tràn ra Thiệu Minh Âm mới khóa vòi lại. Anh cầm khăn lau bát, cổ tay chậm chạp chuyển động, mải nghĩ về chuyện gì đó đến mức thất thần.

Ngược lại, Lương Chân thấy Thiệu Minh Âm một lúc lâu vẫn chưa ra khỏi phòng bếp, cậu tự nhiên đi vào, nhìn Thiệu Minh Âm đang ngẩn người. Cậu muốn dọa anh một chút, từ phía sau lưng bỗng ôm chầm lấy cả người anh, hai tay che chở bụng dưới của Thiệu Minh Âm, không để nó va chạm với góc cạnh của kệ bếp. Lương Chân tựa cằm lên vai Thiệu Minh Âm, yết hầu lớn từ từ ghé vào lỗ tai anh nói: "Tôi không thể cách xa anh!"

Thiệu Minh Âm bị rống đến mức cả người mềm nhũn, Lương Chân càng ôm chặt anh vào lòng, cử chỉ vô cùng thân mật như một con cún bự: "Tôi nghiện ăn phía dưới của anh!"

"Lương Chân..." Thiệu Minh Âm nghe cậu nói như vậy thật sự không chịu nổi, "Cậu có thể ngừng nói mấy lời mơ hồ như này hay không."

"Tôi mặc kệ, dù sao chính là ý tứ này, tôi không thể xa anh được rồi!"

"Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?" Thiệu Minh Âm bất lực, "Trước tiên mau buông ra, tôi phải rửa bát."

Lương Chân buông tay, đặc biệt ân cần: "Tôi giúp anh tôi giúp anh."

"Nào, tôi có thể để cho người mới sang tuổi mới rửa bát sao?" Thiệu Minh Âm không vui, "Sinh nhật cậu muốn làm gì hả, làm gì sẽ khiến cậu vui vẻ?"

"Thật sự được vậy à, " Hai mắt Lương Chân sáng lên, "Để tôi nghĩ làm sao mới vui vẻ nhá?"

Thiệu Minh Âm nhận ra có gì đó không đúng, nhưng lại không rõ chỗ nào không đúng, hơi quá sức nói "Ừ".

"Đồng chí Thiệu Minh Âm! Đây là anh nói!" Lương Chân lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng bếp, như thể vừa thực hiện được âm mưu, "Đồng chí cảnh sát, đồng chí không thể nói mà không giữ lời!"

Thiệu Minh Âm đoán không ra: "Cậu muốn làm gì?" Sau đó anh nghe thấy tiếng một vật thể nặng nề đập vào một nơi mềm mại. Anh lo lắng không nghĩ ngợi đi ra ngoài, nghĩ rằng Lương Chân vấp vào đâu đó.

Nhưng ngay khi ra ngoài, anh nhìn thấy cả người Lương Chân cuốn trong chăn, quần áo vẫn chưa cởi, còn vô cùng bá đạo nằm ngang giường. Thấy Thiệu Minh Âm tới gần, cậu chỉ thò đầu ra, nheo mắt, há to miệng cười thỏa mãn.

"Hôm nay sinh nhật tôi!" Lương Chân nói, "Tôi muốn ngủ giường lớn!"

Thiệu Minh Âm:....

Lúc Thiệu Minh Âm dọn dẹp xong phòng bếp, Lương Chân đã rửa mặt qua. Nhanh chóng treo khăn mặt lên móc, cậu lập tức vội vã chạy lên giường, quấn chăn quanh người. Thấy Thiệu Minh Âm từ phòng bếp đi ra, cậu bày ra vẻ mặt giống như đang cảnh giác, ngồi nghiêm chỉnh, dĩ nhiên vẫn còn bọc chăn quanh người, vừa đoán chừng có lẽ Thiệu Minh Âm sẽ không đuổi cậu, nhưng vẫn sợ Thiệu Minh Âm đuổi cậu.

Cuối cùng Thiệu Minh Âm không đuổi Lương Chân xuống. Từ phòng tắm đi ra, anh thay áo ngủ, đứng ở bên giường không biết phải làm thế nào mới đúng. Lương Chân nằm thẳng người, duỗi một tay vỗ "bộp bộp bộp" lên ga giường, giọng điệu cương quyết: "Lên đây."

Thiệu Minh Âm cười: "Lương Chân, cậu đừng quá phận."

Lương Chân lập tức phá vỡ vẻ ngoài quyền lực, sau đó bắt đầu làm nũng: "Anh lên đây cùng nhau ngủ đi mà, đến nha đến nha."

Thiệu Minh Âm cười ghét bỏ, nhưng vẫn cong đầu gối, xốc góc chăn chui vào trong. Anh nghĩ nếu cậu không muốn ngủ thì mặc kệ. Nhưng vừa nằm xuống, Lương Chân lập tức được voi đòi tiên không ngừng sát lại muốn chui vào chăn của Thiệu Minh Âm.

"Đừng nghịch, " Thiệu Minh Âm không còn chỗ để lùi, nếu Lương Chân vẫn tiếp tục nhích người lại gần, cơ thể hai người sẽ chạm vào nhau.

"Cậu là heo à?" Thiệu Minh Âm ra vẻ tức giận, "Heo mới như vậy, heo mới cong người."

"Đúng, tôi là heo! Người tôi cong! " Lương Chân há hốc miệng, phát ra mấy tiếng heo kêu, tiếp tục chắp tay cọ cọ Thiệu Minh Âm.

Thiệu Minh Âm sắp cười đến mức đau hai bên hông:"Lương Chân, tôn nghiêm của cậu đâu rồi?"

"Không cần tôn nghiêm!" Lương Chân hét to một tiếng, nâng người lên, chiếc chăn rơi khỏi người cậu. Cậu giơ hai tay lên làm bộ dáng sắp khóc, khoa trương "Gào khóc" kêu to, muốn nhào lên người Thiệu Minh Âm.

Thiệu Minh Âm giơ chân lên muốn đạp. Trước đây Lương Chân vẫn luôn luôn muốn nằm giường lớn, cuối cùng bởi vì đánh không lại nên đều bị đạp trở về giường nhỏ. Nhưng hôm nay động tác của Thiệu Minh Âm rất do dự, anh lo lắng Lương Chân vừa ăn hết một bát mì lớn, nếu anh đạp không cẩn thận sẽ vô tình làm cậu bị thương.

Lương Chân được đà càng thêm đắc ý, cậu đoán lúc này Thiệu Minh Âm không nỡ tấn công mình. Lương Chân chống một tay bên gối Thiệu Minh Âm, thắt lưng Lương Chân dẻo dai vẫn cong cong.

Thiệu Minh Âm nghiêm túc: "Muốn ngủ thì tốt, ngủ ngon. Nói xong anh dùng thêm một chút sức lực, theo một cước đó cả người Lương Chân lảo đảo, sau đó ngã xuống đệm, cái dáng ngã xuống kia giống như xác chết, mặt mày ủ rũ.

Vừa rồi Thiệu Minh Âm vô cùng khôn khéo đỡ lấy xương chậu của Lương Chân.

Lương Chân, đã bất động muốn chết.

Lương Chân không cam lòng, nằm nghiêng nhìn chằm chằm Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm bảo cậu tắt đèn nhưng Lương Chân vẫn không động đậy. Thiệu Minh Âm xoay người muốn tự mình tắt. Lương Chân tiếp tục chờ thời cơ, ngay khi đèn vừa tắt, cậu vô cùng chuẩn xác bắt được bàn tay Thiệu Minh Âm chưa kịp rút lại, đồng thời ôm lấy bờ vai anh. Thiệu Minh Âm bất ngờ không kịp đề phòng, muốn tránh ra, nhưng Lương Chân không phối hợp, hai người cứ như vậy đùa giỡn dây dưa cùng một chỗ.

Không biết ai bắt đầu trước cười, toàn bộ quá trình không ai dùng lực, chỉ có tay chân đụng chạm kịch liệt. Thật may đang là mùa đông, nếu giờ là mùa hè, đoán chừng hai người một thân mồ hôi dán vào nhau. Theo thói quen, rèm cửa trên ban công mở rộng bằng một cách tay, vì thế trong phòng không hoàn toàn tối đen. Không cần sát lại gần Lương Chân vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Thiệu Minh Âm. Lúc này, Lương Chân dùng đòn sát thủ, cậu cào cào người Thiệu Minh Âm, nhưng tuyệt chiêu này tung ra chỉ thỏa mãn được chốc lát, bởi vì Lương Chân so với Thiệu Minh Âm càng sợ ngứa hơn. Đùa giỡn đến cuối cùng đầu gối Thiệu Minh Âm chống đỡ lấy xương cột sống của Lương Chân. Một tay anh bắt lấy hai cổ tay Lương Chân, tay kia cào nhẹ lên thắt lưng Lương Chân. Lương Chân thậm chí không có sức để xoay người, bị tóm gọn không thể động đậy.

Thực tế một lần nữa lại chứng minh, Lương Chân không đánh lại Thiệu Minh Âm.

Thiệu Minh Âm cũng không làm cậu đau, anh vỗ tay lên lưng Lương Chân, hỏi: "Có phục không?"

Bây giờ Lương Chân sớm đã không còn là Lương – tôn nghiêm – Chân, đương nhiên phục rồi.

Thiệu Minh Âm lại hỏi: "Vậy còn nghịch nữa không?"

Lương Chân lắc đầu: "Không nghịch, anh buông tay đi mà, đau."

"Sao có thể đau được, " Biết rõ Lương Chân đang giả vờ đau, Thiệu Minh Âm vẫn buông tay ra. Đương nhiên Lương Chân không học ngoan, vừa được tự do, lập tức dồi dào tinh lực chuẩn bị sẵn sàng chơi một trận nữa.

"Thật sự đủ rồi, " Thiệu Minh Âm nói, "Tôi mệt. "

"Anh sẽ không buồn ngủ," Lương Chân nằm nghiêng, rất gần Thiệu Minh Âm, "Anh đừng nghĩ tôi không biết, mỗi ngày anh ngủ rất muộn, ngủ rồi cũng ngủ rất nông."

"Tôi còn phải đi làm, " Thiệu Minh Âm rất tự nhiên sờ tóc Lương Chân, giọng điệu dỗ dành, "Nghe lời, ngủ đi."

"Ồ...Vậy được rồi." Tuy rằng Lương Chân vẫn còn háo hức, nhưng cậu không náo loạn nữa. Thiệu Minh Âm không quay lưng về phía cậu, mặc kệ Lương Chân có ngủ hay không, dù sao anh cũng nhắm mắt.

Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, Thiệu Minh Âm lại một lần rơi vào ánh trăng. Điểm khác biệt là lúc này Lương Chân vô cùng gần anh, chỉ cần sát lại một chút, rồi sát lại thêm một chút nữa, có thể là cái mũi, cũng có thể là cái trán, sẽ đụng vào nhau.

Như thể chiếc hộp ma thuật được mở ra, Lương Chân ngày càng trở nên tham lam, bị hấp dẫn từng chút sát tới gần. Cậu khó hình dung tại sao mình muốn làm như vậy, cậu chỉ biết mình muốn. Không biết từ lúc nào cậu bắt đầu có loại ý nghĩ này, chỉ cần cùng Thiệu Minh Âm dựa gần, cậu sẽ muốn gần thêm một chút, lại gần thêm một chút nữa. Không có lý do, cậu hành động theo bản năng, lại gần anh, chạm vào anh. Lương Chân hơi xê dịch, thậm chí cậu không ý thức được cứ như vậy nhích lại gần, không phải chạm vào cái mũi hay cái trán kia. Thiệu Minh Âm mở to mắt cảnh giác, anh không có đủ thời gian lùi về sau, trừ khi Lương Chân có thể dừng lại.

Nhưng Lương Chân đã không làm thế.

Cậu không chút do dự nhẹ nhàng chạm một cái lên môi Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm thấy trong mắt Lương Chân hiện lên ngây thơ và hoang mang, ánh mắt kia giống như đang nói, hóa ra ra như vậy.

Cùng Thiệu Minh Âm hôn môi, hóa ra là như vậy.

Ánh mắt kia khiến Thiệu Minh Âm rơi vào khủng hoảng, giống như chính mình phụ lòng Lương Chân. Anh chống cánh tay muốn đứng dậy, muốn trốn tránh, đôi môi anh đã hé mở, và âm tiết thứ nhất của cái tên nào đó chuẩn bị được phát ra.

Nhưng cuối cùng Thiệu Minh Âm vẫn không gọi tên cậu.

Anh cũng không thể đứng dậy, bởi vì ánh mắt ngay thơ và hoang mang kia đã biến mất, chủ nhân của nó bây giờ đang cực kỳ bá đạo giữ chặt ót anh.

Khi những ngón tay lướt qua lọn tóc, cái mổ nhẹ giữa môi ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn biến thành một nụ hôn.

Một nụ hôn do Lương Chân dẫn dắt. Chính thức hôn môi.

Thiệu Minh Âm phản kháng, đầu tiên anh cố đẩy người ra giống như bình thường vậy, Lương Chân không thể thắng được anh dù Thiệu Minh Âm không có ưu thế nào.

Chắc chắn anh có thể đẩy cậu ra, anh có thể thoát ra, nhất định anh sẽ có cách, để cho khớp hàm không bị chiếm đoạt giống như bây giờ.

Anh có cách, có cách để không bị Lương Chân trần trụi xâm chiếm hôn môi. Thoát khỏi rồi anh có thể đánh Lương Chân một chút, đem người đuổi đi, đuổi xuống giường đuổi ra cửa, vĩnh viễn cũng không thấy mặt.

Nhưng khi nhìn thấy đó là ai, thấy cái hôn nhẹ nhàng không có giới hạn kia, thấy rõ thiếu niên đang ôm mình là ai, anh không nỡ lòng ra tay. Vừa nghĩ tới cậu sẽ đau, ngay cả việc cắn nhẹ đầu lưỡi đang xâm lấn của đối phương một cái, anh cũng không đành lòng.

Anh tùy ý để cho thiếu niên nhỏ hơn sáu tuổi kia coi mình là con mồi, còn anh, bàn tay ban đầu dùng để phản kháng, giờ đã vòng qua tấm lưng dày rộng của cậu.

Sau đó anh nhắm mắt lại.

Anh thỏa hiệp.

Người trước mắt là Lương Chân, anh thỏa hiệp.

Khoảnh khắc này, thỏa hiệp là phối hợp, cũng chính là chân thật đáy lòng anh.

Khoảnh khắc này là Lương Chân, Thiệu Minh Âm không muốn có biện pháp.