Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 16




Lương Chân chạm tới, lòng bàn tay Thiệu Minh Âm có thương tích.

Lương Chân muốn mở lòng bàn tay Thiệu Minh Âm ra, cậu muốn nhìn kĩ hơn nhưng Thiệu Minh Âm đã nhanh tay rút về, khuỷu tay chống giường đứng lên, Lương Chân nhìn anh đi tới ban công thu quần áo.

Thu quần áo xong Thiệu Minh Âm không mang vào phòng luôn, anh dựa lưng vào cửa ban công đứng lặng im một lúc. Anh giơ tay chạm lên tóc, lúc buông xuống anh nhìn lòng bàn tay mình, chỗ có vết thương kia hoàn toàn hướng vào phía trong, vì vậy anh và Lương Chân mặt đối mặt ăn qua không ít bữa cơm, Lương Chân từ trước tới nay đều không phát hiện ra.

Đây cũng có phải cái gì quan trọng cần được phát hiện? Có lòng bàn tay phải của ai lại lưu lại vết thương sâu như vậy. Nếu Lương Chân nhìn thấy, sẽ phát hiện nơi đó không chỉ có một vết thương, vết dài nhất và sâu nhất là từ gốc ngón tay cái hướng lên trên. Hiện tại dù đã lành lặn, nhưng nhìn vào độ sâu đó, coi như không vào đến cơ xương, cũng phải đến mức tay đứt ruột đau.

Hiện tại, Thiệu Minh Âm càng hối hận hơn, sao anh lại để Lương Chân chạm vào nơi đó. Nếu lát nữa Lương Chân đi ra ngoài hỏi tới, ngay cả một cái cớ anh cũng chưa nghĩ ra.

Anh đút tay vào túi, tìm một lúc mới nhớ mình cai thuốc đã lâu. Nếu có ai hỏi, anh sẽ nói mình không hút thuốc. Nhưng bây giờ, cơn nghiện thuốc lá bị đè nén đột nhiên dồn tới, khiến anh nghĩ đến một khoảng thời gian dữ dội, trong phòng mỗi ngày đều là mùi thuốc lá, nhưng anh không thấy ngột ngạt, ngược lại cảm thấy có chút thư thái. Cảm giác này giống như khi nghe Lương Chân chơi đàn ghi ta và hát, âm nhạc có hiệu quả làm dịu tâm trí không thua gì nicotine.

Thiệu Minh Âm biết Lương Chân cũng hút thuốc. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lương Chân tay trái cầm một lon bia, tay phải gác trên ghế dựa, đầu ngón tay kẹp thuốc lá. Sau khi nghe thấy tiếng vang cậu quay đầu nhìn về phía cánh cửa, mặt mày bất kham còn chưa kịp thu hồi lại. Đối với bất kì ai liên quan đến ma túy, trước Thiệu Minh Âm đều không đồng cảm. Nhưng khi về đồn công an nhìn tư liệu, mới biết Lương Chân 19 tuổi. Thời điểm Thiệu Minh Âm chờ kết quả xét nghiệm nước tiểu cũng rất thấp thỏm, anh cảm thấy bạn nhỏ này có cá tính, nếu thực sự đụng đến ma túy thì quá đáng tiếc.

May mắn thay, kết quả âm tính. Kể từ đó, không hiểu sao Lương Chân luôn xuất hiện trước mặt Thiệu Minh Âm. Lần đầu tiên vào nhà anh, trên người cậu mơ hồ cũng có mùi khói thuốc, nhưng sau đó không có nữa. Trên người cậu sạch sẽ, còn có chút mùi của xà phòng được phơi nắng, mùi vị thật sự rất sinh viên đại học, rất phù hợp với tuổi của cậu.

Vì vậy Thiệu Minh Âm chắc chắn sẽ không hỏi Lương Chân có muốn hút thuốc không. Hơn nữa hút thuốc không tốt cho cổ họng, nếu Lương Chân có ý định bỏ thuốc, anh làm sao có thể nhắc đến...

Thiệu Minh Âm lắc lắc đầu, anh nghĩ xa quá rồi. Lương Chân hút thuốc hay bỏ thuốc đối với anh không có liên quan gì, anh đứng thẳng dậy nhưng không muốn vào nhà ngay. Lúc này Lương Chân gõ lên cửa kính, kéo cửa thò đầu ra, bên ngoài gió thổi mạnh làm cậu run run người.

"Trời lạnh quá." Lương Chân nhìn Thiệu Minh Âm chỉ mặc một chiếc áo mỏng "Anh vào phòng được không?"

Thiệu Minh Âm muốn nói "Được", nhưng từ đó bị mắc kẹt trong cổ họng. Lương Chân chắc hẳn không biết, giọng nói và lời nói của cậu trong tai Thiệu Minh Âm, luôn cảm thấy như cậu mới là chủ căn phòng này. Nhưng thực sự là nghe Lương Chân nói không có chỗ nào không đúng, còn rất tự nhiên.

Hoàn toàn tự nhiên là đúng thôi, tháng 11 sắp hết rồi. Lương Chân chạy đến chỗ anh đã được một, hai tháng. Thiệu Minh Âm chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy. Dường như anh mới quen biết Lương Chân ngày hôm qua, nhưng hôm nay Lương Chân đã có dép đi trong nhà riêng, có cốc nước riêng, có bát đũa, có khăn mặt riêng, còn có giường có chăn đệm. Tất nhiên không phải Thiệu Minh Âm chủ động chuẩn bị cho cậu, mà là Lương Chân mỗi lần tới đều dùng đôi dép kia, dùng cái bát đôi đũa kia, khăn mặt là do cậu tự chiếm lấy từ ngăn kéo, mỗi lần dùng xong đều treo ở một góc, tuyệt đối không lấn chiếm diện tích của Thiệu Minh Âm. Mỗi lần cậu đến sẽ không gây thêm rắc rối cho Thiệu Minh Âm. Chỉ cần cậu vừa đến, âm thanh "Mua sắm dễ dàng" trên TV sẽ không vang lên nữa.

Nếu như nói ban đầu Lương Chân có thể ở lại vì cậu da mặt dày, cưỡng ép tiến vào cuộc sống của Thiệu Minh Âm, thì bây giờ, Lương Chân còn có thể ở lại là do Thiệu Minh Âm ngầm đồng ý và nuông chiều. Lương Chân dần dần không còn gọi là đột nhiên xuất hiện nữa, mỗi nơi trong cái phòng trọ nhỏ này đều đã có dấu vết của cậu.

Từng chút từng chút đều là trong lúc lơ đãng lưu lại và thẩm thấu dần. Nếu như có một ngày cậu đột nhiên không tới, Thiệu Minh Âm sẽ bật TV, nghe hai người dẫn chương trình vừa cười nói vừa chào hàng, anh nhất định sẽ nhớ đã từng có người như vậy, chơi đàn ghi ta và hát cho anh nghe những bài ca về cố hương.

Thiệu Minh Âm vào nhà, quần áo anh thu chính là đồng phục cảnh sát, anh treo nó trên móc áo ở huyền quan để ngày mai thuận tiện mặc. Lương Chân đã đem giường xếp mở ra, kiên trì ngồi thẳng lưng, ngước đầu nhìn nhất cử nhất động của Thiệu Minh Âm, trông cậu đặc biệt giống một đại trung khuyển.

*huyền quan: là lối đi mà khách bước vào cửa ngoài của căn nhà tới được cửa phòng khách buộc phải đi qua.

Thiệu Minh Âm cũng không bận lắm. Anh rửa mặt, thay đồ ngủ rồi leo lên giường. Lương Chân vẫn giữ nguyên tư thế, cậu không nói gì, chỉ nhìn Thiệu Minh Âm. Thiệu Minh Âm không thấy bị mạo phạm, chỉ là cảm giác có một ánh mắt luôn rơi trên người mình, cảm giác kia thật đặc biệt, thật giống như mình được quan tâm.

Thật giống như chính mình rất quan trọng.

Thiệu Minh Âm không xốc chăn lên mà cứ thế đi dép lê tới trước mặt Lương Chân. Lương Chân ngước đầu nhìn anh, mãi đến khi đọc được sự cho phép từ trong mắt anh, cậu mới cầm tay phải Thiệu Minh Âm, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đã từng rỉ máu. Có không ít những vết sẹo cũ, phần lớn đã mờ dần, chỉ có một vết sâu nhất vẫn cứ lồi lõm, như một dấu ấn, cả đời đều khắc ở nơi đó không có cách nào phai nhạt.

Giống như đêm đầu tiên chủ động giữ Lương Chân ở lại, bây giờ, cũng chính Thiệu Minh Âm chủ động để Lương Chân chạm vào nơi đó. Giống như con nhím lộ ra cái bụng mềm mại trước mặt người nó tin tưởng, anh chủ động để Lương Chân nhìn nơi từng được che giấu rất tốt, nơi từng chịu quá nhiều tổn thương kia.

Thiệu Minh Âm đang chờ đợi, đương nhiên anh sẽ không ăn ngay nói thật, nhưng chỉ cần Lương Chân hỏi, anh sẽ tìm lý do lấp liếm cho qua. Nhưng Lương Chân nhìn rất lâu, lâu đến nỗi Thiệu Minh Âm muốn mở miệng trước, Lương Chân mới khẽ mỉm cười.

Lương Chân hơi ngước lên, với vết thương trước mặt, nụ cười có chút lạc lõng. Thiệu Minh Âm cảm thấy lúng túng, anh hối hận nghĩ hôm nay mình thần kinh rồi, liên tục mắc sai lầm. Anh muốn rút tay lại thì thấy Lương Chân lên tiếng.

Lương Chân ngẩng đầu nhìn anh nói: "Đúng là một bàn tay đầy mâu thuẫn."

Trong nháy mắt đó, những ngón tay Lương Chân xuyên qua những ngón tay phải của anh, mười ngón giao nhau nắm chặt, lòng bàn tay trái Lương Chân lòng dán vào lòng bàn tay phải Thiệu Minh Âm, Lương Chân nói: "Bắt được rồi."

Ngón tay Thiệu Minh Âm khẽ run lên, anh không rút về cũng không cố giữ chặt lại giống như Lương Chân, anh cảm nhận được mạch đập ở những ngón tay như đang nhảy nhót, không biết là của chính mình hay của Lương Chân.

Lương Chân dường như có thể cộng tình, có thể cảm động lây, cậu buông tay ra, sau đó bốn ngón tay nâng đỡ mu bàn tay Thiệu Minh Âm, chỉ có ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh, cậu hỏi Thiệu Minh Âm: "Lúc đó có phải rất đau không?"

Thiệu Minh Âm không biết cậu chỉ vết nào lúc đó, mơ hồ nói: "Không nhớ rõ."

"Vậy..." Lương Chân lại ngẩng đầu lên, "Anh như vậy, coi như là cùng chia sẻ bí mật với tôi sao?"

"Tôi còn chưa nói cho cậu mọi việc xảy ra như nào."

Lương Chân không hỏi tiếp, cả hai đều im lặng. Lương Chân vẫn sờ tay phải Thiệu Minh Âm, nếu không để ý lòng tay, thì tay Thiệu Minh Âm rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay gọn gàng, ở ngón giữa không có vết chai do cầm bút. Lương Chân lật lòng bàn tay anh lại nữa, cậu chỉ nắm lấy.

"Nếu anh muốn nói với tôi, một ngày nào đó anh sẽ nói với tôi." Lương Chân nói, "Hơn nữa anh đã cho tôi nhìn, tôi..."

Lương Chân gặp rắc rối, không thể nói mình rất vui vẻ đi, dù sao đó cũng là thương tổn. Nhưng Thiệu Minh Âm đã cho cậu nhìn, vậy chứng minh Thiệu Minh Âm tin tưởng cậu, cậu đương nhiên rất vui.

Ngay sau đó Thiệu Minh Âm đem tay rút về, khôi phục dáng vẻ thường ngày, ngón trỏ chạm lên gáy Lương Chân một chút, Lương Chân liền mượn lực, trực tiếp nằm ngửa trên giường xếp.

"Chúng ta mới quen biết vài ngày," Thiệu Minh Âm rũ mắt nhìn Lương Chân nằm xuống, "Cậu đã muốn cùng tôi "Một ngày nào đó"?"

"Ha ha..." Lương Chân cười, giả vờ ngại ngùng lăn vào trong chăn. Thiệu Minh Âm cũng không cùng cậu làm loạn, anh lên giường tắt đèn chuẩn bị ngủ. Nhất thời ánh sáng trong phòng chỉ là từ ánh trăng chiếu lọt qua khe hở của tấm rèm chưa được khép kín. Thiệu Minh Âm nhìn tia sáng kia, cậu nghe thấy Lương Chân gọi tên mình.

Thiệu Minh Âm trả lời: "Sao thế?"

"Anh đã cho tôi xem lòng bàn tay, tôi cũng có thể nói cho anh một bí mật."

Thiệu Minh Âm giống như thường ngày, nuông chiều Lương Chân nói hai câu: "Ai muốn nghe bí mật của cậu, bạn nhỏ có cái gì bí mật với không bí mật."

Lương Chân:...

Lương Chân: "Anh thực sự nên nghe nha, siêu cấp khổng lồ! Tôi chưa từng nói với người khác."

Thiệu Minh Âm vân vê góc chăn: "Được, cậu nói đi."

"Vậy tôi nói." Lương Chân xoay người, nhìn về phía Thiệu Minh Âm, "Anh phải giúp tôi giữ bí mật."

"Giữ bí mật, nhất định giữ bí mật."

"Tôi nói anh nghe, lúc 7 tuổi tôi còn tè dầm trên giường."

Không bàn đến thật giả, vừa nghe Lương Chân nói như thế, Thiệu Minh Âm không nhịn được mỉm cười, anh cũng xoay người, ở trong bóng tối hướng về phía Lương Chân, hỏi cậu: "Thật hay giả?"

"Tất nhiên là sự thật, anh tuyệt đối không được nói với người khác." Lương Chân lần thứ hai muốn Thiệu Minh Âm bảo đảm.

"Không nói. " Thiệu Minh Âm đáp, "Trời biết đất biết, cậu biết tôi biết". Thực ra anh không quá tò mò, nhưng trước giờ Lương Chân đối với anh đều thẳng thắn, chỉ cần anh hỏi, Lương Chân sẽ ăn ngay nói thật.

"Tại sao cậu 7 tuổi còn tè dầm?"

"Bởi vì tối hôm đó tôi đã xem một bộ phim kinh dị." Lương Chân ảo não, "Tật xấu này đến giờ vẫn còn, nếu như xem phim kinh dị, buổi tối ngày hôm ấy nhất định nửa đêm sẽ muốn đi vệ sinh, giống như phản xạ có điều kiện. Đương nhiên hiện tại tôi không sợ..."

Thiệu Minh Âm ngắt lời: "Thật sự không sợ?"

Lương Chân nhỏ giọng: "Chắc là thật, nếu như cái kia đặc biệt đặc biệt khủng bố, vẫn có một chút..."

"Nhưng đây không phải trọng điểm." Lương Chân tiếp tục nói, "Thực ra tôi đặc biệt thích phòng giống của anh, không giống như trước ở Lan Châu, phòng lớn đến mức dọa người. Chỉ có một mình tôi, có lúc cha mẹ cả tuần không về, trong nhà chỉ một mình tôi, tôi liền... Anh đừng cười, nếu anh chỉ có sáu, bảy tuổi, một mình vừa mới xem xong phim kinh dị, chắc chắn anh cũng không dám rời giường đi nhà vệ sinh. Dù sao, dù sao lúc đó tôi rất sợ, tè dầm trên giường sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, giường của tôi rất lớn, sẽ không ảnh hưởng gì... mười hai tuổi là lần cuối cùng, sau này không còn thế nữa."

Thiệu Minh Âm nghe xong bí mật của Lương Chân, oa một tiếng nói: "Bạn nhỏ Lương Chân, tôi thật muốn một lần nữa quen biết cậu."

"A, gì mà một lần nữa quen biết, dù sao cũng không cho phép anh cười tôi!"

"Không cười cậu, "Thiệu Minh Âm nói, "Cậu đáng yêu như thế, làm sao tôi nỡ cười cậu."

"Dấm đài có cái gì đáng yêu, thật mất thể diện, dù sao cũng là chuyện rất lâu rồi. Mặc dù tôi đã nói cho anh, nhưng về sau anh không được nhắc lại nữa!"

"Ai cùng cậu..." Thiệu Minh Âm âm thanh càng ngày càng nhẹ, hai chữ "về sau" không nói ra. Anh quay người, đưa lưng về phía Lương Chân, lần này nói hai chữ Lương Chân nghe thấy được, là "Ngủ đi".

Lương Chân thật biết điều "Ồ" một tiếng, nhưng vẫn lắm mồm chêm một câu: "Ngày mai tôi mang đàn accordion đến."

"Cậu..."

"Tôi không còn cách nào, trống con đàn ghi ta cái gì tôi cũng có thể chơi tốt trong hai, ba ngày, còn đàn accordion phải... hơn nửa tháng?" Lương Chân không chắc chắn, "Tôi sẽ mang đàn tới đây luyện tập, nếu không thời gian dài như vậy không gặp anh, tôi... Tóm lại ngày mai tôi sẽ mang đàn tới!"

"Ngày mai là thứ sáu, cậu không đi học?"

"Thứ 6 tôi không có tiết." Lương Chân giải thích, "Tôi học ngành thương mại quốc tế, chuyên ngành này là 2+2, vì vậy học rất ít."

"Tại sao cậu không ra nước ngoài?"

"Tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy ra nước ngoài lúc nào cũng có thể, năm thứ tư đại học cũng ổn mà? Nghiên cứu sinh? Nhưng làm âm nhạc không có nhiều cơ hội như vậy, tôi chỉ có một lần mười chín tuổi, tôi hiện tại mười chín tuổi, tôi muốn chơi nhạc, tôi muốn thử sức mình."

Lương Chân nói: "Tôi muốn thử một chút, ngày mai tôi sẽ mang đàn accordion lại đây."

Thiệu Minh Âm không lên tiếng, Lương Chân cho rằng anh không để ý đến mình, cũng không buồn lòng nhắm mắt lại. Cậu rất dễ ngủ, dính lên gối liền mệt rã rời, vậy nên cậu không thể xác định, câu kia "Vậy cậu mang đến đi", là do cậu mong đợi nên sinh ra ảo giác, hay là Thiệu Minh Âm thật sự nói một câu như vậy.