Em Vì Ai Mà Thay Đổi?

Chương 32




"Cám ơn chủ tịch, tập đoàn Tề Thị sẽ không làm ngài thất vọng" cô thư kí đưa tay ra một cách lịch sự với điệu cười hài lòng nhìn anh.

Từ Cảnh Nhiên cũng cười đáp lại một cái bắt tay, "Rất vui vì được hợp tác". Nụ cười gượng ngập không vui nhìn qua có thể thấy rõ trong mắt anh.

"À còn một việc nữa giám đốc nói anh ấy sẽ qua đây sớm để nói với anh vài việc. Chủ tịch Từ, cho phép tôi nói một việc, không phải công việc chỉ là việc riêng thôi. Phu nhân tương lai làm anh buồn sao?" con người vốn là có khả năng tò mò vô hạn, huống hồ người có quyền lực như Từ Cảnh Nhiên, việc buồn phiền vì một người cũng là một cái hiếm thấy.

Anh cười nhạt, "Không đâu, cô ấy rất tốt".

...

"Các em nhảy rất tốt, rất xuất sắc công ty chọn các em quả nhiên không sai" Jiang vỗ tay, hướng mắt thẳng tới đám ba người họ hết lo khen ngợi.

Sau một hồi luyện tập cũng khá khẩm được một chút, xém chút quên bén những động tác tôi đã từng học qua rồi.

Tôi và Soo Min cười nói về nhiều thứ, còn SS thì im phăng phắc, lẳng lặng đứng một chỗ.

Động tác của cô ta rất chuyên nghiệp, yểu điệu đúng chỗ mạnh mẽ đúng lúc. Có thể so sánh cô ta với cách nhảy của một idol có kinh nghiệm nhảy vài năm.

"Chúng ta nghỉ ngơi một chút, các em cứ đi ăn trưa. Hai giờ chiều lại đến".

"Tzy hay là chúng ta đi ăn hàng sushi trong trường công lập Han Gi đi, chỗ đó nghe nói rất vui" Soo Min hứng hở kéo tay cô đi.

"Công lập Han Gi chỉ dành cho những đứa con thuộc tầng lớp thiếu gia tiểu thư thôi phải không? Sao chúng ta vào được trong khi bản thân không học ở đó chứ" tôi khựng lại, phân tích vấn đề trước không khéo lại phải trở về và mất mặt trước nhiều người vì khả năng bị đuổi khá cao.

"Cậu quên rồi sao? Do cậu tự học ở nhà nên không biết, mình cùng lắm chỉ có 17 tuổi, mình còn học mà. Chuyện này để mình giải quyết, mình có đến hai bộ đồng phục" Soo Min nói xong cười toe toét, không phải đương không lại đi ăn hàng sushi ở trường, nhà vốn dĩ rất giàu rồi ăn ở nơi đắt tiền cũng chả phải vấn đề gì to tát.

"Soo Min, cậu nhìn vào mắt mình nói xem. Cậu đến đó có phải vì lý do đặc biệt gì đó không?" tôi quan sát nét mặt cho thấy độ tươi hôm nay so với hôm kia còn tươi hơn rất nhiều. Tình huống này miễn cưỡng có thể nói tôi cũng từng trải qua.

Mặt Soo Min dững dưng đỏ lên, tức tốc kéo cô đi, miệng lép nhém "Không phải đâu".

...

"Tzy, cậu mặc đồng phục như vầy nhìn giống học sinh cấp hai lắm đây" Soo Min nói, trong khi bản thân cũng như vậy mà còn đánh giá vẻ ngoài của người khác.

Áo sơ mi trắng tay dài, trước cổ có một dây nơ đen, váy sọc caro đỏ ngắn, giày Nike mới mua liền ở Vincom. Mọi thứ điều phối hợp quá hoàn mỹ, thể hiện nét đẹp thánh thoát không già dặn đối với tuổi mới lớn.

"Cậu lại đây nhìn vào gương sau đó nhìn mặt mình thử xem có đúng là học sinh cấp 3 không?" tôi bốp chặt hai bên bắp tay kéo cô ấy đến trước gương, "Mặt cậu còn có thể búng ra sữa đấy" tôi buông vài lời đùa giỡn, mặt cô ấy cũng bưng bưng đỏ ngọt ngào.

-----Sau vài phút-----

"Theo cậu trong đây có bao nhiêu chàng hotboy hả?" đảo mắt nhìn tất cả các thứ một lượt, học sinh ở đây cũng không đông cho lắm nhưng điều đặc biệt là rất dễ thương, đẹp và hào khí ngời ngợi nhất là của mấy anh chàng áo sơ mi trắng.

"Chỉ có một người trong mắt mình là đẹp nhất".

"Soo Min à, chỗ đông người không cần thể hiện quá như vậy" tôi biết lời vừa nãy cô ấy nói là lỡ miệng nhưng cũng không nhịn được muốn đùa cợt với cô ấy. Nhìn vẻ mặt lúc tức giận thật sự rất giống mấy con khỉ mặt đỏ, nghĩ đến đây tôi không nhịn được mà phì cười một tiếng.

"Cậu quá đáng, mình không có như vậy, cậu muốn cười thì cười đi nhưng mình vẫn muốn nói với cậu anh ấy là soái ca nhất" Soo Min khen ngợi người khác mà bản thân vui mừng đến lạ lẫm.

"Á á" tiếng hét điên cuồng từ đám âm thịnh dương suy phía trước. Tiếng hét mê trai đến bá khí.