Lúc đứng dậy mặc quần áo một cách chóng vánh, anh đã ân hận khi bắt gặp nỗi kinh hoàng và đau đớn dâng lên trong đôi mắt nàng. Anh thay nàng nhặt
nhạnh những mảnh áo quần vương vãi trên giường, rồi đến gần bên nàng.
Thế nhưng, nàng lại né tránh anh như một phản xạ tự nhiên. Anh rối rít
nói câu xin lỗi: “Đừng sợ, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em.” Dứt lời anh
liền đỡ sau lưng nàng, từ từ giúp nàng mặc quần áo.
Sau đó anh
lúi húi tìm thuốc trong tủ đầu giường, rót ly nước đưa nàng. Nàng đón
lấy, uống cạn. Họ nhìn nhau, Lý Minh thấy nàng cố kìm không để nước mắt
trào ra, anh nhớ lúc trước đã từng bảo nàng ‘giả vờ mạnh mẽ’. Vẻ điềm
đạm đáng yêu ấy hiện tại đã trở thành hàng tấn đá lớn đè nén, chặn đứng
mọi lời anh vốn muốn giãi bày.
Không đợi anh cất tiếng, nàng đột
ngột nhảy phắt xuống giường, mặc vội áo khoác, cầm theo túi xách rồi
chạy đến dừng lại một chút ở cửa chính để đi giày. Anh gấp gáp đuổi theo ngăn nàng lại. Nàng vung tay vung chân, đấm đá, giãy giụa cuồng loạn.
Anh nhịn đau, ôm nàng chặt cứng nói: “Em ngồi xuống đã, để anh nói hết.”
Nàng ngồi cách xa anh trên sofa, anh ngồi phía bên kia, tay đè lên dạ dày.
Nhớ ngày anh xuất viện, nàng chạy tới nơi này, anh cũng ôm ghì nàng từ
phía sau như vậy. Kể từ lúc đó, không cần anh phải bỏ công theo đuổi,
nàng đã dọn đến sống cùng anh.
Lý Minh hơi nhấp nháy môi, rốt
cuộc vẫn chưa nói được gì. Phương Hữu Lân khẽ cắn môi nói: “Tối hôm qua
thấy em với Long Chiếu Vũ tạm biệt nhau ở dưới lầu nhà em, cho nên anh
hiểu lầm, ghen ghét đúng không?”
Anh chậm rãi lắc đầu: “Hôm qua
lúc gọi điện cho em thì anh đã ở dưới lầu nhà em rồi. Thật ra cũng không phải anh hiểu lầm gì ở đây. Anh hiểu em, và cũng hiểu Long Chiếu Vũ.
Nhưng mà…”, anh nhìn sâu vào mắt nàng, bàn tay đặt trên dạ dày lại tăng
thêm sức, “anh không thể tin tưởng vào bản thân mình. Anh không thể vô
tư, không thể tự tin và không thể yêu em nhiều như em mong đợi.”
Ngay lúc này Phương Hữu Lân thản nhiên nở nụ cười: “Bởi vậy, lời bịa đặt bao giờ cũng dễ dàng thực hiện, nếu như em nói em chỉ đơn giản muốn thật
nhiều thật nhiều tiền của anh, như vậy hai ta quả đúng là được ông Trời
tác hợp. Anh không cần bận tâm, em từng khẳng định không bao giờ bám
riết lấy anh. Em là người…”, nàng nhìn sang chỗ khác, giấu nước mắt vào
trong, “rất thích kết quả, sẵn sàng bỏ qua toàn bộ quá trình để đi thẳng đến kết quả. Thật ra vừa rồi ý anh là ‘anh chỉ phần nào yêu em’, chứ
không phải ‘anh yêu em’. Nói tóm lại, tất cả đều là do em tự chuốc lấy
phiền phức. Em đi đây, anh hãy tự lo cho mình.”
“Để anh đưa em đi, giờ này chỉ mới rạng sáng.” Anh đứng lên.
“Không cần phiền anh, em gọi người ta đến đón được rồi.” Nàng trả lời khách
sáo. Anh biết, ‘người ta’ mà nàng nói, không ai khác ngoài Long Chiếu
Vũ. Trong chớp mắt anh cảm giác như trái tim mình chảy máu tan nát dưới
vết cứa của lưỡi dao sắc bén.
Anh lấy ra một món quà nói: “Noel vui vẻ.”
Không ngờ nàng lắc đầu, rươm rướm nước mắt nói: “Cám ơn anh, em không cần.
Người ta chỉ giữ lại những đồ vật liên quan đến người khác khi muốn nhớ
về họ. Giờ thì em đang mong sẽ chóng quên đi.”
Cánh tay vươn ra của anh khựng lại giữa lưng chừng, rất lâu sau mới bất lực buông thõng xuống.
Di động của nàng đổ chuông, nghe máy xong, nàng nói với anh: “Tạm biệt, anh giữ gìn sức khỏe.”
Lý Minh lững thững xoay người, lững thững trở về phòng ngủ. Anh đau quay
quắt, không rõ là đau bụng hay đau lòng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng
đều lệch lạc, quấy đảo. Những giọt nước mắt nóng hổi thoáng chốc đã ướt
nhòe trên gối.
Long Chiếu Vũ đến quán bar uống rượu sau khi ăn
bữa tối cùng mẹ thì nhận được điện thoại của Phương Hữu Lân. Nghe Phương Hữu Lân nói ‘Anh có thể đến đón tôi được không, tôi đang ở chỗ Lý
Minh.’ với giọng điệu bình tĩnh một cách khác thường, anh ta chỉ đáp
ngắn gọn ‘Tới ngay.’ rồi phóng xe như bay đến nhà Lý Minh.
Tới
nơi, anh ta thấy Phương Hữu Lân vai đeo ba lô đang chệnh choạng thả bước xuống từng bậc thang. Long Chiếu Vũ đi tới gần mới nhận ra sắc mặt nàng đã quá nhợt nhạt. Anh ta vội đưa tay ra đỡ nàng, hỏi: “Em sao vậy?” Lúc hai người đi đến cạnh cửa xe Long Chiếu Vũ, trời đất trước mắt nàng
bỗng tối sầm, nàng yếu ớt ngã quỵ xuống, rất may anh ta đã kịp thời ôm
lấy nàng. Trong cơn hốt hoảng, anh ta gấp rút đưa nàng vào xe và lái
thẳng đến bệnh viện. Phương Hữu Lân tỉnh lại một giây sau đó. Trước
những câu hỏi lo lắng nóng ruột nóng gan của Long Chiếu Vũ, nàng không
trả lời câu nào, chỉ lấy trong ba lô ra một viên đường, bỏ vào miệng ăn
hết. Đợi tới lúc đã hoàn toàn bình phục, nàng nói: “Tôi chỉ bị tụt huyết áp thôi.”
Xe về đến dưới lầu nhà nàng, hai người vẫn ngồi im
lặng. Người thông minh như Long Chiếu Vũ chẳng mấy chốc đã đoán ra
nguyên nhân bên trong. Anh ta nói: “Để tôi đi giải thích với cậu ấy.”
Nàng đáp lại bằng nụ cười hời hợt: “Tôi còn tưởng bây giờ đến lượt anh cầm chai rượu để bênh vực kẻ yếu là tôi cơ đấy.”
“Tôi có thể đến ở chỗ anh không? Bằng không chắc tôi sẽ mục rữa ở nhà mất.”
Nàng bình tĩnh nói, bàn tay đặt tại vị trí trái tim, “Ở đây giống như bị người ta khoét một lỗ nhỏ, lấy đi từng chút từng chút máu rồi bỏ mặc
cho nó đau đớn chết dần chết mòn.”
Anh ta không nói thêm điều gì, lẳng lặng chở nàng đến một khu nhà ở. Về tới nơi, Long Chiếu Vũ đưa
nàng đồ dùng rửa mặt cùng với quần áo của anh ta. Hai người không nói
chuyện với nhau, rửa mặt thay quần áo xong, Phương Hữu Lân yên lặng lên
giường ngủ. Anh ta nhìn nàng đến khi cảm thấy yên tâm mới tắt đèn và
đóng cửa phòng.
Nàng mê man trong giấc ngủ không hề mộng mị. Hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy khi tỉnh lại là Long Chiếu Vũ lo âu ngồi
bên giường. Thấy nàng thức giấc, anh ta thở dài nhẹ nhõm nói: “Em ngủ
hơn hai mươi bốn giờ đồng hồ, tôi đang nghĩ không biết có cần đưa em đến bệnh viện hay không.”
“Tôi muốn nói ‘cám ơn anh’, nhưng lại thấy nói vậy dư thừa quá.” Nàng cúi đầu nói. Tuy rằng sắc mặt rất nhợt nhạt, nhưng đường nét thanh tú trên gương mặt nàng vẫn làm anh ta ngây ngẩn.
“Ăn chút gì nhé, tôi nấu cháo rồi, còn có cả kim chi nữa.”
Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi muốn ra ngoài ăn, đông vui hơn.”
Anh ta gật đầu chiều theo ý nàng, đồng thời đưa nàng số quần áo đã mua cho
nàng. Thật ra anh ta đã ra ngoài mua khi nàng còn đang ngủ, rồi trở về
đợi mãi một lúc lâu mà vẫn không thấy nàng tỉnh nên trong lòng mới nảy
sinh cảm giác bất an. Nàng thay đồ lẹ làng, lúc đi ra còn chỉ tay vào
người nói: “Con mắt của anh thật siêu đẳng.”
Anh ta đưa nàng đi
ăn lẩu cá viên. Trong quán tiếng người ồn ào huyên náo, hai người tuy
không trò chuyện nhưng đều ăn nhiệt tình. Anh ta hỏi: “Tiếp theo em muốn làm gì?”
“Ăn kem Häagen-Dazs.”
Anh ta mua cho nàng ly
kem. Nàng ngồi trên xe ăn từng xíu xiu, nâng niu ly kem trong tay như
thể ấy là báu vật trên đời. Ăn xong về nhà, nàng lại trở vào phòng, nằm
xuống nhắm mắt dỗ mình vào giấc ngủ