Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 55: Nhớ Cháu Rồi Suốt Ngày Nhắn Tin Cho Cháu Phiền Quá!”




Tống Ngưỡng cầm điện thoại ngồi xổm trong góc, mãi vẫn không biết nên trả lời thế nào.

Hầu như trước đó Lý Tầm đã toàn trêu cậu rồi, điều này khiến cậu rất ngượng ngùng, nhưng cũng chỉ cười xòa một cái là xong chuyện.

Chỉ có lần này là cậu không cảm thấy xấu hổ chút nào, chỉ thấy kỳ lạ.

Mặc dù quan hệ riêng của bọn họ rất tốt, thậm chí còn thuê nhà sống chung với nhau nhưng khi ở trường, Lý Tầm là giảng viên, cậu là sinh viên, giữa hai người đều giữ khoảng cách và thái độ đúng mực rất ăn ý.

Còn câu đùa vừa xong rõ ràng đã vượt quá giới hạn, trái ngược với bình thường.

Cậu nhìn chằm chằm ảnh đại diện trên màn hình, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện.

Buổi tối vắng lặng hôm ấy, Lý Tầm về đến nhà rồi lại lượn lờ hàng quán, mang theo bánh trứng nướng nóng hổi chờ cậu ở ga tàu.

Mỗi lần bắt được cậu nói chuyện với bạn học nữ cùng lớp, vẻ mặt anh không được vui cho lắm.

Trước khi thi đấu tuần trước, trước mặt bao nhiêu người, anh kề sát bên tai cậu, chỉ vì hỏi cậu muốn phần quà nào.

Còn có câu nói anh cố ý xoay người nói cho cậu biết trên hành lang câu lạc bộ———-Nhưng gu của một người sẽ thay đổi.



Từng hành động nhỏ không đáng chú ý lần lượt xâu kết thành chuỗi trong đầu cậu, hiển hiện thành một hình ảnh.

Dưới vầng sáng ấm áp, từng ánh mắt, giọng điệu, khóe miệng cười của Lý Tầm đều được phóng đại, chỉ lối cho suy nghĩ của cậu mau tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, khiến cậu không khỏi nghi ngờ.

Lý Tầm giúp cậu làm những chuyện này thật sự chỉ vẻn vẹn xuất phát từ sự quan tâm của huấn luyện viên dành cho học trò thôi sao?

Hay là…

Tiếng nhạc piano du dương vang lên, nhắc cậu mau vào học.

Sinh viên túm năm tụm ba đi lại vội vã, giáo sư mang theo giáo trình và sổ điểm danh đi lướt qua trước mặt cậu.

Tống Ngưỡng lấy lại tinh thần, tiện tay nhấn vào một cái sticker, bước nhanh về phía phòng học.

Đối diện khu giảng đường chính là tòa nhà của tổ Thể dục.

Vào giờ phút này, Lý Tầm cũng đang ngồi ngây ngẩn trước bàn làm việc.

Màn hình điện thoại sáng lên, anh lập tức cầm máy mở khóa, ý cười lan rộng khóe miệng.

Tống Ngưỡng gửi hình ảnh một chú cún Shiba hai má hồng hồng, đang toét miệng cười khúc khích trông mong.

Anh thay gương mặt của Tống Ngưỡng vào sticker, trông cực kỳ đáng yêu, thật sự muốn xoa cái tai nhỏ của cậu.

Chỉ là sau đó mãi vẫn không có tin nhắn nào khác.

Có ba phút thôi mà Lý Tầm mở khóa điện thoại đến hai mươi lần, hết cầm lên lại đặt xuống.

Ngay cả huấn luyện viên Chương ngồi đối diện anh cũng không nhìn nổi nữa, hỏi: “Nhắn tin với người yêu à?”

Cuối cùng Lý Tầm đặt máy xuống, vô liêm sỉ “Vâng” một tiếng, đuôi mắt cong lên, mang theo một chút đắc ý: “Nhớ cháu rồi, suốt ngày nhắn tin cho cháu, phiền quá!”

“Ồ…” Huấn luyện viên Chương cảm thấy chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi: “Từ bao giờ đấy? Sao không nghe thấy cậu nhắc tới bao giờ?”

Lý Tầm rung đùi, cong môi khoe khoang: “Mới gần đây thôi, da mặt em ấy mỏng, không cho cháu nói.”

“Mối tình” này được cư dân mạng cả nước bàn tán sôi nổi, duy trì độ hot không chỉ ngày một ngày hai.

Tống Ngưỡng thường xuyên được bạn bè tag @, nào là lại có chủ tài khoản Weibo V lớn nào đó chia sẻ lại video của bọn họ, không thì là video lại xuất hiện trên một kênh B nào đó.

Có bạn học còn đăng một ít ảnh chụp cuộc sống riêng tư của cậu lên mạng, có ảnh đẹp trai, cũng có ảnh hài hước, đều chỉ là xuất phát từ ý tốt, mang lại độ nổi tiếng cho cậu.

Fan của cậu và Lý Tầm trên Weibo nhanh chóng tăng vọt chỉ trong một đêm.

Ban đầu Tống Ngưỡng còn cảm thấy mới mẻ, lúc nào cũng không nhịn được xem đi xem lại, nhưng kỳ thi cuối kỳ sắp tới gần, cậu đã ký “quân lệnh” với bố mẹ rồi, không đạt yêu cầu sẽ phải rời đội.

Vì vậy cậu không rảnh bận tâm cái khác nữa, cắn răng gỡ app Weibo luôn.

Sự biến mất của cậu khiến tất cả các phương tiện truyền thông đều tìm đến Lý Tầm.

Chỉ vì muốn săn được những tin có một không hai mà có đến gần 30 biên tập viên muốn phỏng vấn độc quyền, bởi vì trong thời gian này, sự nghiệp của anh đã trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.

Lý Tầm nhìn thấy những thứ này cũng không có quá nhiều cảm xúc, kiểu nổi tiếng chớp nhoáng này cực kỳ phù phiếm, chẳng mấy chốc các cư dân mạng sẽ nhanh chóng bị nội dung mới hấp dẫn thôi.

Anh cũng không cảm thấy sự nghiệp của mình có gì đáng để nhiều người quan tâm như vậy, vì thế khéo léo từ chối phỏng vấn.

Thế nhưng càng như vậy thì càng kích thích lòng hiếu kỳ của quần chúng.

Có người hỏi có phải vì đội tuyển quốc gia có đãi ngộ không tốt nên anh mới rời khỏi không, cũng có cư dân mạng nhắn tin riêng dò hỏi anh có muốn quay lại đội không.

Còn có một vài tài khoản muốn ké fame, thậm chí còn lập topic tám chuyện trên mạng.

Nhưng khiến người ta cạn lời nhất thì phải kể đến vụ họ nói Tống Ngưỡng sắp debut, còn Lý Tầm là người đại diện của cậu.

Tin đồn càng chém càng hăng, khiến Lý Tầm đau hết cả đầu.

Sau đó thật sự hết cách rồi, anh mới phải nhận phỏng vấn của một nền tảng khá đáng tin cậy.

Người phỏng vấn đến từ kênh thể thao, tên Vương Khải, trước đây đã từng phỏng vấn anh trên sân thi đấu, nhưng đây là chuyện từ hơn mười năm trước rồi.

Vương Khải không nhắc tới thì anh cũng quên mất.

Thời gian phỏng vấn được ấn định là chiều chủ nhật.

Anh và Vương Khải hẹn nhau ở một quán cà phê gần nhà, nơi này ở ngay đối diện bên đường cung thiếu nhi mà Sơ Chi học vẽ, phỏng vấn xong xuôi là có thể sang đón cô bé về nhà luôn.

Quán cà phê vắng ngắt, loa Bluetooth đang phát một ca khúc dương cầm.

Trước khi bắt đầu ghi hình, Vương Khải cho anh xem kịch bản, không nhiều câu hỏi lắm nhưng lại khéo léo đi sâu vào toàn bộ sự nghiệp của anh.

Những hình ảnh vụn vặt của quá khứ hiện lên trong tâm trí Lý Tầm.

Bây giờ nghĩ lại thấy hơi buồn cười.

Anh cũng đã từng trải qua thời kỳ trẻ trâu.

Hồi ấy anh rất hâm mộ Lưu Tường(*), luôn xem ti vi hoặc nghe đài phát thanh đưa tin về anh ta, cũng ảo tưởng sẽ có một ngày bản thân giống như Lưu Tường, một lần lập kỷ lục là thành danh luôn, giới truyền thông tranh nhau tới phỏng vấn, sau đó anh cũng có thể kiêu ngạo nhìn về phía rất nhiều máy quay, nói: “Ai nói người Trung Quốc không giành được chức vô địch?”

(*) Cựu vận động viên chạy vượt rào 110 mét người Trung Quốc, người đoạt huy chương Vàng Olympic và nhà vô địch Thế giới.

Huy chương vàng Olympic 2004 của anh là huy chương đầu tiên trong sự kiện điền kinh nam cho Trung Quốc.

Nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ được, mười năm sau, anh lại trở nên nổi tiếng bằng phương thức ngoài ý muốn như bây giờ, dựa vào hình thức này nói cho mọi người biết, bản thân yêu thích bắn cung, đã từng là vận động viên của đội tuyển quốc gia.

Lồng ngực như có nham thạch chảy qua, râm ran nóng cháy.

Anh nhìn những dòng chữ đen trên tờ giấy trắng, hoài niệm khoảng thời gian mình sa sút tinh thần nhất, nhưng chí ít hồi đó anh còn có một mục tiêu kiên định.

Vương Khải im lặng ngồi uống cà phê đối diện anh, nhìn thấy bên ngoài cung thiếu nhi có rất nhiều phụ huynh đứng xếp hàng, phần lớn là những cô dì chú bác đã có tuổi, có người đạp xe, cũng có người đi xe điện, tất cả đều dừng trước cổng chính.

Hình như bảo vệ không thể cáng đáng được công việc của mình nữa, quá nhiều xe cộ, gần như sắp chặn luôn cả lối đi của người đi đường.

Một lát sau, tầm mắt của anh ta thu hồi từ bên ngoài vào, nói: “Nếu có gì mạo phạm đến anh, chúng ta có thể sửa lại các câu hỏi xem sao.”

“Không sao.” Lý Tầm trả lại kịch bản, “Đều có thể hỏi được.”

“Được.” Vương Khải gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy chúng ta bắt đầu.”

Các chuyên viên quay phim điều chỉnh góc độ, máy quay màu đen thật giống như mắt người, tập trung hết lên gương mặt Lý Tầm.

“Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên tiếp xúc với bắn cung là khi nào không?”

“Hồi Tiểu học, năm lớp 6.”

Trước mắt Lý Tầm xuất hiện một con đường lát đá xanh quanh co hẹp dài, hai bên là những ngôi nhà mái bằng thấp bé, tường trắng ngói xanh, bóng râm dưới ánh mặt trời chói chang che khuất nửa con hẻm nhỏ.

Phía cuối con đường là một khu chợ huyên náo, khi ấy sắp đến Tết, tất cả cửa hàng đều bày chồng chất hàng hóa ra ngoài rao bán.

Rất nhiều trẻ con nhốn nháo đòi mua pháo hoa, kẹo hồ lô, bỏng, hạt dẻ ngào đường nhưng anh không hề hứng thú với tất cả những thứ đó, chỉ nắm chặt tiền hào(*) trong túi, đi về phía quầy hàng của một ông chú trung niên.

(*) Tên gọi chung các loại tiền giấy có mệnh giá dưới 1 NDT.

“Hôm ấy tôi đã ôm ba con gấu bông đi, sáng sớm hôm sau lại đến thì quầy hàng ông chú đó đã tăng giá.”

(*) Anh Tầm đã từng đề cập đến, lần đầu tiếp xúc là nhờ chơi trò bắn bóng nên gấu bông là quà đổi được.

Vương Khải nhịn không bật cười quá lớn, hỏi tiếp: “Cơ duyên nào khiến anh bước chân vào ngành này? “

“Năm mười chín tuổi, giành được chức vô địch giải đấu bắn cung toàn quốc, sau đó được phê chuẩn gia nhập đội tuyển quốc gia.”

Vương Khải: “Vậy anh còn nhớ ngày đầu tiên anh đi báo danh thế nào không?”

“Đương nhiên rồi, đợt huấn luyện ấy đúng vào mùa đông.

Thời tiết Bắc Kinh rất lạnh, tôi nhớ khi mình đến được chỗ ấy thì đã rất muộn rồi, còn có tuyết rơi.

Tôi không biết đường, đành phải gọi điện thoại cho huấn luyện viên đã từng liên lạc với tôi, hỏi ông ấy đi như thế nào.

Kết quả ông ấy đạp thẳng xe tới đón tôi.”

Vương Khải kinh ngạc nói: “Lúc ấy chỉ có mình anh đi thôi sao?”

“Đúng.”

“Mười chín tuổi ư? Từ Nam Thành đến Bắc Kinh? Ngồi xe lửa sao?”

“Ừ.”

“Anh không thấy sợ à?”

“Bây giờ nghĩ lại đúng là rất đáng sợ, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi đi xa đến thế, bị lạc thì không ổn.

Nhưng hồi đó còn rất nhỏ, chỉ cảm thấy thành phố về đêm sao mà rực rỡ như thế, nhà hàng, chợ đêm đèn đuốc sáng choang, cảm thấy mới mẻ nhiều hơn sợ hãi.” Nói đến đây, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười hờ hững, còn làm động tác tay ra hiệu, “Tôi còn nhớ khi ấy câu đầu tiên mà huấn luyện viên nói với tôi là ‘Qua đây qua đây mau mặc thêm áo vào’.

Có lẽ ông ấy sợ tôi lạnh, còn mang theo chiếc áo khoác xanh quân đội rất dày.”

“Chà… Tôi cũng từng trải qua tình huống như vậy, ở nơi đất khách quê người, một hành động như thế sẽ khiến lòng người cảm thấy ấm áp, thậm chí còn ảnh hưởng đến ấn tượng của anh đối với thành phố này.”

“Ừm.” Lý Tầm gật đầu liên tục, “Bình thường huấn luyện viên rất săn sóc chúng tôi, mời chúng tôi đến nhà ông ấy ăn cơm, bình thường còn để dành quà vặt cho chúng tôi.”

“Cảm giác như đang nuôi nấng một đàn con thơ, bây giờ có phải anh cũng rất thấu hiểu điều này không?”

Lý Tầm mỉm cười.

Vương Khải là một người biết cách nói chuyện, quá trình phỏng vấn không hề gượng gạo như Lý Tầm tưởng tượng, càng tán gẫu càng thoải mái.

Nếu như không phải có đống dụng cụ máy móc đang quay kia, trông bọn họ giống một đôi bạn cũ gặp lại nhau sau một thời gian dài hơn.

Cuối cùng Vương Khải đặt kịch bản trong tay xuống, “Cuối cùng tôi xin thay mặt sự chú ý của đông đảo các cư dân mạng hỏi anh câu cuối, anh có từng nghĩ đến chuyện quay lại đội tuyển quốc gia một lần nữa không?”

Câu hỏi này không có trong kịch bản, Lý Tầm ngẩn người, nhìn lướt qua máy quay phim rồi lại nhìn về phía Vương Khải.

Thời khắc đang im lặng suy nghĩ tự hỏi bản thân, tiếng chuông từ cung thiếu nhi vang lên, một đám trẻ con đeo cặp sách tràn ra cổng giống như ong vỡ tổ.

Lý Tầm vô tình liếc thấy bóng dáng Lý Sơ Chi, không còn tâm tư suy nghĩ nữa, sốt ruột vội vã đứng dậy, “Ngại quá, tôi phải đi đón trẻ con trước, không nhỡ nó lại chạy lung tung mất.”

Vương Khải kinh ngạc theo sau, hỏi: “Anh có con rồi sao?”

“Không phải, là cháu gái ngoại của tôi.”

Vương Khải và các chuyên viên quay phim vẫn luôn đi theo Lý Tầm đến cổng cung thiếu nhi, đội quay phim xoay máy quay được cảnh Lý Tầm dắt bàn tay nhỏ của Lý Sơ Chi, anh còn nhỏ giọng trách cứ: “Chẳng phải cậu đã nói với cháu tan học chờ trong phòng bảo vệ, không được chạy lung tung rồi sao? Lối đi bộ nhiều xe như này rất nguy hiểm có biết không?”

Lý Sơ Chi biết mình “có tội”, cắn móng tay không lên tiếng.

Lý Tầm lại vỗ lên mu bàn tay cô bé một phát không nhẹ không nặng, “Còn cắn, cháu xem móng tay mình bị cắn thành dạng gì rồi? Cháu có muốn ăn ngon nữa không?”

Lý Sơ Chi dẩu miệng, nước mắt rưng rưng, siết chặt vạt áo Lý Tầm lắc lắc: “Cháu biết sai rồi… Cậu ơi, cháu muốn ăn bánh rán Doremon.”

“Không Doremon gì hết, chỉ có bánh mỳ, có muốn ăn không?”

“Dạ.” Lý Sơ Chi bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Bánh mỳ gì ạ? Có nhân không? Cháu thích mứt việt quất.”

Lý Tầm nói: “Cậu đi muộn, chỉ mua được dâu tây thôi.”

“Vì sao cậu đi muộn?” Lý Sơ Chi ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Lý Tầm không vui lắm, đành phải nhận bánh mỳ tự an ủi bản thân, “Được rồi, thật ra cháu cũng rất thích dâu tây.

Nhưng lần sau cậu đến nhớ phải mua việt quất cho cháu đấy.”

“Cậu biết rồi.” Lý Tầm cười xoa đầu cô bé, tóc đuôi ngựa vốn đã được buộc lỏng lẻo giờ tuột hẳn ra, rối thành tổ chim.

Vương Khải cảm thấy Lý Sơ Chi cũng rất ăn ảnh, bèn đi tới ngồi xổm xuống: “Bạn nhỏ, năm nay cháu học lớp mấy?”

“Lớp ba.” Lý Sơ Chi không thích trả lời câu hỏi của người lớn khi đang ăn, âm thầm rụt người núp sau lưng Lý Tầm, cái miệng nhỏ dính đầy mứt dâu tây lau hết lên vạt áo anh, lại còn là áo sơ mi trắng.

Lý Tầm hít vào một hơi, nghiến răng nghiến lợi: “Lý, Sơ, Chi.”

Lý Sơ Chi gan to bằng trời bị dọa run lẩy bẩy, tiếp tục gặm bánh mỳ.

Vương Khải nhìn về phía Lý Tầm: “Bình thường đều là anh đến đón cô bé về nhà sao?”

“Ừ.” Trên áo sơ mi dính đầy vết bẩn của mứt dâu tây, lau mãi không sạch.

Lý Tầm vừa chỉ áo vừa hung dữ lườm Sơ Chi một cái, “Cháu xem việc tốt cháu làm đi.”

Lý Sơ Chi yếu ớt hối lỗi, còn nói: “Về nhà cháu giặt cho cậu.”

Vương Khải nhận ra cách hai người họ đi chung với nhau rất thú vị, cười cười hỏi kỹ: “Bố mẹ cô bé rất bận sao?”

Nhắc tới bố mẹ, Lý Sơ Chi nhạy cảm chuyển tầm mắt từ bánh mỳ lên người Vương Khải.

Lý Tầm cúi đầu nhìn thoáng qua đứa trẻ, nói: “Đều bận công việc ở vùng khác, không về thường xuyên.”

Lý Sơ Chi cau mày bổ sung thêm: “Từ trước đến nay chưa bao giờ về nhà.”

Vương Khải sửng sốt, trong đầu đã vạch ra vài giả thiết.

“Còn vấn đề gì khác muốn hỏi không?” Lý Tầm đẩy Lý Sơ Chi vào trong xe, “Không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi về đây, con bé vẫn còn một vài bài tập chưa làm xong.”

Vương Khải hiểu rõ anh không muốn nói tiếp chuyện này nữa, hai người thân thiện bắt tay nhau, cứ như vậy nói lời chào tạm biệt.

Phòng làm việc hoạt động rất năng suất, đêm đó, Lý Tầm nhận được một thông báo tag @ trên Weibo.

Điều nằm ngoài ý muốn của anh là ngoại trừ đoạn phỏng vấn ở quán cà phê ra thì còn có một đoạn ngắn quay Lý Sơ Chi.

Trên màn hình bị lấp kín toàn bình luận, tất cả mọi người đều khen cô bé xinh xắn, ngoan ngoãn, đáng yêu, khen nhiều tới mức ngay cả phụ đề dưới cùng cũng bị che khuất hết.

Chủ đề #Mẹ nam Lý Tầm# lại bị các cư dân mạng bàn tán sôi nổi.

Quả thực không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên nghe thấy.

Trên đường từ trường về nhà, Tống Ngưỡng xem xong đoạn phỏng vấn này, cười giải thích với anh: “Mẹ nam(*) là một từ hay dùng trong giới E-sports, sau đó không biết tại sao lại biến thành nghĩa người bố chăm sóc con cái, nói chung ý của cư dân mạng đều khen anh đấy.”

“Lạ quá vậy.”

(*) Fan nam của thể thao điện tử cũng bắt chước fan nữ, tự xưng là mẹ và gọi những game thủ là con trai (dạng như A, mẹ yêu con!).

Vì vậy từ ‘mẹ nam’ bắt nguồn từ đây.

Sau này thì được mở rộng thêm nghĩa chỉ những người đàn ông chăm con khéo như phụ nữ.

Tống Ngưỡng nhét lại điện thoại vào túi quần Lý Tầm, nhìn thấy vết bẩn vẫn còn dính trên áo anh.

Vừa về đến nhà, cậu nói: “Anh cởi áo ra, em giặt thử giúp anh xem có sạch được vết mứt dâu này không.”

Lý Tầm không tin nổi, “Em muốn giặt giúp anh à?”

“Vết bẩn kiểu này chắc chắn giặt máy không sạch được đâu, phải dùng thuốc tẩy chuyên dụng.”

“Em kỹ tính thật đấy.”

“Em thường xuyên thấy mẹ làm như vậy.”

Lý Tầm cười cởi cúc áo ra, giống như cởi áo phông, nắm vạt áo kéo thẳng lên trên.

Tống Ngưỡng bị hành động của anh làm cho giật mình, nhìn chằm chằm cơ bụng của anh nói: “Có ai cởi áo như anh không? Cẩn thận cúc áo bung hết ra bây giờ.”

Đầu Lý Tầm sắp chui ra khỏi cổ áo, nghe đến đây, anh lại kéo ngược áo về, chắp tay sau lưng, dáng vẻ mặc cho người ta làm thịt, “Vậy em dạy anh cách cởi đi.”.