Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 37: “lần Đầu Tiên Em Làm Sao”




Chuyến đi Vân Nam lần này trên có già dưới có trẻ, quả thực khiến Lý Tầm hơi quá sức.

Về đến nhà cơ thể mệt rã rời, anh không rảnh quan tâm đến hành lý đang ngổn ngang mà lao ngay vào phòng tắm, sau đó thì chui vào ổ chăn, ngay cả tin nhắn trên điện thoại cũng không buồn đọc, nhắm mắt định ngủ luôn.

Không ngờ cơn buồn ngủ vừa mới dâng lên thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

“Ai đấy?” Lý Tầm nhíu mày lại.

“Là em, em vào được không?”

Giọng nói cậu thanh niên vừa hồ hởi vừa nhẹ nhàng, Lý Tầm đứng dậy ra mở cửa, sự cáu bẳn đã giảm ba phần mười.

Một tuần không gặp nhau, sự thay đổi của Tống Ngưỡng khiến hai mắt người ta sáng rực, không còn là hình tượng theo phong cách thể thao vườn trường nữa.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác len cổ bẻ, bên trong cũng là áo len làm tôn lên màu da, vạt áo khoác dài đến vị trí đầu gối, khiến cho dáng người cậu trông cao ráo hẳn lên.

Cổ áo và túi áo đều được thiết kế có đường viền, tổng thể tạo hình trông không hề nặng nề một chút nào.

Nhất là kiểu tóc khiến người ta không thể nào lờ đi được.

Tóc trước trán và sau tai của Tống Ngưỡng đã được cắt đi rất nhiều, lộ ra hàng lông mày lưỡi mác xiên xiên, đôi mắt đào hoa cười lên, thần thái vô cùng sáng láng.

Chỉ cần một tiếng gọi “Thầy ơi” là bảy phần cáu bẳn còn sót lại khi rời giường cũng lặn mất tăm.

Lý Tầm ngây ngốc chớp mắt một cái, nhìn thấy Lý Sơ Chi theo sau mông của cậu.

Trên cổ cô bé có choàng một cái khăn len nhung mà anh chưa từng thấy lần nào, trắng muốt như gạo, phần đuôi còn có hình con thỏ hoạt hình.

Lý Tầm đảo mắt nhìn sang phía Tống Ngưỡng, “Em tặng nó khăn quàng cổ à?”

“Đúng vậy, trông dễ thương đúng không?”

“Ừ, mắt thẩm mỹ của em lúc nào cũng đẹp.” Anh khen cái khăng quàng đồng thời tiện thể khen luôn cả tạo hình mới của Tống Ngưỡng, chỉ là quá hàm súc nên Tống Ngưỡng không nghe ra được.

Lý Sơ Chi giơ con Shirley hồng trong tay lên, khoe khoang nói: “Anh còn tặng cháu cái này nữa.”

Lại một con nữa.

Đúng là chết người.

Lý Tầm đau đầu nói với Tống Ngưỡng: “Sau này em tự tới dọn dẹp đầu giường cho nó đi.”

“Không thành vấn đề!” Tống Ngưỡng cực kỳ đắc ý biến từ sau lưng ra một túi quà, “Em cũng chuẩn bị quà cho anh này.”

Gương mặt quanh năm hờ hững của Lý Tầm hiếm khi nào thấy xuất hiện biểu cảm hớn hở tươi như hoa.

Không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đồ được chuẩn bị từ sớm, bao bì đóng gói tinh xảo, góc trái trên cùng còn dùng dải lụa thắt lại thành nơ con bướm.

Lý Sơ Chi nhoài nửa người lên mép giường anh, ánh mắt mong chờ nhìn anh bóc giấy bọc, sau đó kinh ngạc há to mồm, “Oa, đẹp quá đi.”

Lý Tầm lại một lần nữa ngây ra như phỗng, bởi vì niềm vui này đến bất ngờ quá nên miệng anh vô thức hé ra nụ cười.

Khung tranh gỗ phong nhạt màu cố định từng lớp từng lớp điêu khắc kỹ càng trên giấy, tạo thành một bức tranh theo trường phái ấn tượng ba chiều.

Bên trong tấm bảng acrylic trong suốt là hình ảnh một chàng trai nhỏ bằng giấy đang giương cung kéo dây.

Anh ta đứng ở ngoài cùng bên trái của bức tranh, dáng vẻ đang muốn bắn một mũi tên về phương xa.

Ánh mặt trời chói chang rọi xuống đỉnh đầu, mây giăng trùng điệp, dưới chân là bãi cỏ xanh mướt.

Ngay phía trước anh là bia bắn dựng thẳng đứng và thiết bị đếm giờ, các mũi tên bay từ mọi góc độ đều có thể vững vàng cắm thẳng vào giữa bia.

Dưới cùng của bức tranh là một hàng khán giả xếp hàng ngay ngắn, nổi bật nhất là bóng lưng của một đứa bé.

Cậu nhóc giơ cao hai tay hoan hô, chỉ cần mái đầu mềm mại này thôi là Lý Tầm đã xem hiểu ý nghĩa của bức họa này.

Đó là lần đầu tiên gặp nhau của hai người họ, Tống Ngưỡng ngồi ở vị trí gần anh nhất.

Anh chạm vào công tắc ở bên cạnh khung tranh và nhận ra nó không chỉ đơn giản là một bức điêu khắc được vẽ trên giấy.

Chỉ cần ấn nhẹ một cái, nguồn sáng giấu ở sau tấm bảng sẽ phát ra ánh sáng nhẹ nhàng và ấm áp.

Theo sự vuốt ve của ngón tay, nguồn sáng cũng chuyển từ tối sang sáng.

Cằm của anh chàng giấy kia hơi hất lên, dáng vẻ tự tin và điềm tĩnh, trông cực kỳ sống động.

Thuở niên thiếu, anh cũng từng nhận được không ít quà tặng làm bằng tay, nhưng sáng tạo và tinh tế thế này thì thật sự rất hiếm thấy.

Nó hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, thậm chí anh không dám dùng sức cầm mạnh nó.

Ngay cả Lý Sơ Chi cũng buông lỏng Shirley hồng ra, với tay muốn cầm quà trong tay anh.

Lý Tầm một tay giơ cao lên, một tay cản cô bé lại: “Cháu đừng có làm hỏng quà của cậu.”

Lý Sơ Chi dẩu cái miệng nhỏ: “Cháu chỉ nhìn một cái thôi mà.”

“Vậy thì cho nhìn một cái, đừng có chạm tay vào.

Cái tay nhỏ của cháu giống như mắc Parkinson, nhỡ đâu lại đánh rơi đồ của cậu.” Lý Tầm giơ bức tranh đến trước mặt cô bé, chưa đến ba giây——-

“Được rồi, nhìn xong rồi đấy.” Sau đó lập tức di chuyển bức tranh.

Tống Ngưỡng ở bên cạnh hớn hở ù ù cạc cạc, Lý Sơ Chi tức tím người, đôi mắt tròn xoe trừng lên nhìn Lý Tầm: “Quỷ hẹp hòi.”

Lý Tầm không thèm quan tâm đến cô nhóc, hỏi Tống Ngưỡng: “Em tự làm cái này à?” Thật ra khi hỏi anh đã có đáp án trong lòng rồi, món quà này quá phức tạp quá tinh tế quá công phu, không thể nào tự làm được.

“Đúng vậy.”

Nhưng câu trả lời của Tống Ngưỡng lại khiến anh vô cùng kinh ngạc, anh cúi đầu nghiên cứu tỉ mỉ nhiều lần.

Tất cả các trang giấy đều được vẽ quá cẩn thận, nguồn sáng phân bố rất đều, nhìn qua hoàn toàn không tìm được một khuyết điểm nào.

“Em làm thế nào vậy?”

“Nguyên lý rất đơn giản.” Tống Ngưỡng ngồi ở mép giường, chỉ vào bức tranh, kiên nhẫn giải thích: “Những người khác thường sẽ vẽ phác thảo trên giấy trước, điêu khắc kỹ từng lớp từng lớp, sau đó chồng lên nhau rồi dùng bảng dán kín lại, cuối cùng gắn thêm nguồn sáng phía sau rồi nhét vào khung tranh là OK.

Nhưng mà điêu khắc kiểu này khó quá, em vừa mới bắt đầu dùng giấy A4 thì nhận ra hoàn toàn không làm được, hình không đủ nổi, dễ bị gãy với trầy xước.

Sau đó anh đoán xem em làm gì?”

“Làm gì?”

“Ha ha, em đến cửa hàng văn phòng phẩm tìm giấy vẽ tranh sơn dầu, thế mà thành hình luôn đấy.

Chỉ có điều bảng và đèn LED là em mua trên mạng.

Em đánh bóng phía sau khung tranh một chút, nói ra chắc anh không tin, cái khung gỗ này được tháo ra từ ngăn kéo của cái bàn học từ hồi em học Tiểu học, màu sắc vẫn khá đẹp…”

Lý Tầm không nhịn được lén lút ngước mắt lên.

Lúc nói chuyện khóe miệng Tống Ngưỡng luôn cong cong, do da cậu trắng nên có thể nhìn thấy rõ ràng ở đuôi mắt cậu có một nốt đỏ nhạt.

Anh còn để ý thấy một ngón trỏ trên tay cậu còn đang quấn băng urgo.

“Ngón tay em bị đứt vì điêu khắc cái này sao?” Lý Tầm hỏi.

Tống Ngưỡng cúi đầu nhìn, “Thế mà cũng bị anh phát hiện được.

Thật ra không phải đứt vì lúc làm điêu khắc mà vì rìa trang giấy khá sắc bén.

Tay em vụng quá nên không cẩn thận làm trầy da.” Cậu nói xong lại nhéo vị trí dán băng urgo, “Không đáng kể gì đâu, đã không còn cảm giác gì từ lâu rồi.”

“Lần đầu tiên em làm sao?” Lý Tầm hỏi.

“Đúng vậy.”

Đôi mắt cậu thanh niên vô cùng chân thành và thẳng thắn dưới ngọn đèn, da dẻ Lý Tầm lập tức có cảm giác tê dại giống như bị móng vuốt mèo cào qua.

“Sao em lại muốn tặng anh thứ này?”

Tống Ngưỡng chỉ vào hình người giấy, nói: “Đây là anh, đây là em, anh không nhận ra sao? Đây là hôm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”

Khi cậu nói gương mặt mang theo vẻ phấn chấn hồ hởi, Lý Tầm ngước mắt nhìn cậu rồi nhanh chóng cúi đầu, tránh né ánh mắt.

“Đương nhiên là nhận ra rồi, em vẽ rất đẹp.

Giờ học hội họa của Sơ Chi nên đến tìm em đăng ký.”

Lý Sơ Chi cũng ngây ngẩn trước vẻ đẹp của bức điêu khắc gắn đèn led này, muốn dùng con búp bê trong tay trao đổi chơi mấy hôm.

Lý Tầm khó đối phó, mềm không được cứng không xong.

Lý Sơ Chi “hừ” một tiếng, bị người cậu keo kiệt làm cho tức tối bỏ đi.

Tống Ngưỡng có thể nhận ra anh rất trân trọng món quà này, khóe miệng cứ không ngừng nhếch lên.

Nhiều ngày thức đêm như vậy đều đáng giá, sửa lại bản thảo vô số lần cũng rất đúng đắn, tất cả đều không uổng phí.

Cậu tới gần nói: “Cái khung tranh này làm từ gỗ hồ đào, anh có thể nhỏ vài giọt tinh dầu để tận dụng khả năng khuếch tán hương thơm của nó, bảo đảm đêm nào mộng đẹp của anh cũng thơm ngát luôn.”

“Chẳng trách vừa mở hộp ra đã có mùi thơm, em xịt nước hoa lên à?”

“Là tinh dầu đấy, dễ ngửi không ạ?”

“Ừ, rất nhẹ nhàng khoan khoái.”

“Vậy em tặng anh một lọ luôn.”

Lý Tầm đảo mắt qua khung tranh, nhìn về phía Tống Ngưỡng, khóe miệng cong nhẹ lên, “Thế thì mỗi đêm ngửi thấy mùi hương này đều sẽ nhớ đến em mất.”

“Có khi còn mơ thấy cả em luôn.” Tống Ngưỡng dùng giọng điệu đùa giỡn để che giấu sự luống cuống của bản thân, nhưng cậu lại bỏ sót mất một thứ đang tung tăng nhảy nhót.

Nó lan lên bên tai rồi sang cả đuôi mắt đỏ ửng, hai hàng lông mày cũng vui vẻ sắp bay ra khỏi gương mặt.

Cậu không kìm chế được cảm xúc, hắng giọng nói: “Vậy em về trước đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe.

Nếu như mấy hôm tới trong nhà không có gì ăn thì đến nhà em ăn cơm năm mới nhá, thức ăn nhà em nhiều lắm, ăn không hết đâu.”

Lý Tầm đáp một tiếng, cười không nói gì nữa.

Đợi sau khi Tống Ngưỡng về, anh mới không nhịn được nâng món quà lên.

Có thể thấy, Tống Ngưỡng đã tốn rất nhiều tâm tư và thời gian vào nó.

Một món quà kết cấu tinh xảo, độc nhất vô nhị.

Tấm lòng của cậu khiến anh xúc động, nhưng cũng khiến anh cảm thấy khó hiểu.

Bởi vì từ trước đến nay chưa từng có chàng trai nào nghiêm túc chuẩn bị quà cho anh đến vậy, anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm được một món đồ tinh tế như thế vì bất kỳ một ai.

Anh bị dẫn dắt bởi thứ cảm xúc khó giải thích, từ trước đến nay chưa từng có.

Anh bắt đầu tò mò câu hỏi trông có vẻ không đầu không đuôi của Tống Ngưỡng thật ra đang che giấu bí mật gì sau nó, tò mò nhóc con có tâm trạng thế nào khi chế tác món quà này, cũng tò mò lúc anh nói đùa, cậu đang nghĩ gì trong lòng…

Những vấn đề này giống như kíp nổ rối tung, anh không biết một khi mình cắt nó đi thì sẽ phải đón nhận tình huống gì tiếp theo.

Nằm trong chăn làm thế nào cũng không ngủ được, vì thế Lý Tầm ấn vào vòng bạn bè của Tống Ngưỡng, phát hiện ra vài bức ảnh của chính mình.

Đầu óc càng rối bời hơn.

Nhưng anh không tài nào khống chế được bản thân không được nghĩ đến những chuyện này nữa, không tài nào dễ dàng quên được câu đùa mà mình mở lời trước, cũng không tài nào nhìn nhận khung tranh đèn led này chỉ là một món quà mừng năm mới đơn thuần.

Tống Ngưỡng.

Anh nhìn chăm chú phần chú thích cái tên này một lúc lâu, bỗng nhiên nó nhảy ra trạng thái “Đang nhập…”, lông mày anh giật mạnh một cái.

Tự dưng cảm thấy hồi hộp giống như bị thượng đế nhận ra tâm tư.

[Bộ phim hài ra mắt hôm mùng một được đánh giá cao lắm, anh có muốn cùng đi xem không?”

Đầu ngón tay Lý Tầm đánh trên màn hình.

Xem tình hình đã.

Xóa.

Anh phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe với bố, chưa chắc đã rảnh.

Xóa.

Sao em không hẹn bạn bè đi xem cùng?.

Đam Mỹ H Văn

Xóa.



Xoắn xuýt xóa tới xóa lui mãi, cuối cùng Tống Ngưỡng chỉ nhận được một chữ.

[Được.]

Hôm sau là ngày mùng ba tháng giêng, theo lý mà nói thì vẫn phải đến nhà họ hàng thân thích chúc Tết, chỉ có điều Lý Tầm thì không cần.

Anh hiếm khi ngủ nướng, ăn sáng xong rồi phân loại quà tặng mua về từ Vân Nam, định gửi một phần cho huấn luyện viên Vương và vợ của ông.

Mặc dù bây giờ anh đã ra khỏi đội tuyển quốc gia nhưng nhiều năm ân tình vẫn nặng như núi Thái Sơn, mỗi khi đến dịp lễ Tết anh đều biếu chút quà cáp để tỏ lòng biết ơn với người lớn tuổi.

Một phần mang cho đồng nghiệp ở trường và đám nhóc trong đội tuyển, một phần cho hàng xóm láng giềng thường hay quan tâm đến gia đình nhà bọn họ, trong này cũng gồm cả nhà Tống Ngưỡng nữa.

Lý Sơ Chi không làm được bài tập, một tay ôm vở bài tập nghỉ đông, một tay cầm bút chì và cục tẩy đi lên tầng nhờ Lý Tầm giúp, ai ngờ nhìn thấy cậu mình đang đứng trước gương phun keo xịt tóc.

Chuyện này ngạc nhiên thật!

Lần cuối cùng Sơ Chi được ngửi thấy cái mùi này hình như là hơn một năm trước.

Cô bé vẫn còn nhớ ra khi ấy cậu muốn đi phỏng vấn.

Sơ Chi há hốc cái miệng nhỏ, bị giật mình vì diện mạo trong gương của cậu.

Lý Tầm đang mặc một chiếc áo khoác lớn phong cách thể thao mới tinh, tóc được sấy hơi xoăn lại, tất cả đều được vào nếp, lộ ra vầng trán trơn bóng.

Trang phục màu xám rất tôn màu da, trông da anh trắng hơn một chút so với bình thường.

“Cậu ơi, cậu muốn tham dự Gala năm mới sao?”

Lý Tầm cong khóe miệng, “Cháu đoán xem.”

Lý Sơ Chi đảo mắt, bừng tỉnh ồ một tiếng, “Cậu muốn đi xem mắt!”

Lý Tầm nhéo mũi cô bé một cái, “Đi tặng quà cho mẹ nuôi của cháu.”

“Vì sao cậu lại muốn ăn diện thế này?”

Lý Tầm bị hỏi trợn tròn mắt, đè cái trán của cô bé rồi xoay đầu một vòng giống như úp rổ, “Lắm chuyện quá, có thời gian rảnh thì cháu mau làm bài tập nghỉ đông cho xong sớm đi.”.