Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 14: “hơn Nữa Là Hôn Gián Tiếp Chứ Không Phải Hôn Bằng Lưỡi…”




Không phải đâu.

Sơ Chi nói lung tung đấy.

Chủ yếu là vì em sợ anh để ý.

Hồi đó em còn chưa quen anh lắm…

Nghe có vẻ kỳ cục.

Lỗ chân lông toàn thân Tống Ngưỡng nở to ra trong chớp mắt, “phù phù” tỏa khí nóng ra bên ngoài, giống như lò sưởi điện vừa bật công tắc đã không ngừng tỏa nhiệt.

Câu hỏi này của Lý Tầm dù trả lời theo cách nào cũng không thích hợp, nếu như không trả lời lại càng tỏ ra bất thường hơn.

Tống Ngưỡng nhanh trí đẩy hết sự chú ý lên người Niệu Niệu, móc khăn tay ra lau cho nó.

Lý Tầm cũng không quan tâm đến câu trả lời của cậu nữa, cứ nhìn cậu đang áy náy xin lỗi chú chó, không nhịn được cười.

Một lát sau, anh lại đưa bình nước ra, hỏi: “Uống nữa không?”

Tống Ngưỡng lắc đầu, cậu đã xấu hổ đến mức không muốn nói chuyện.

Thế nhưng sự hứng thú của Lý Tầm đã trỗi dậy, rõ ràng không cần thiết nhưng kiểu gì anh cũng phải bổ sung thêm câu chót: “Thế thì anh phải hôn môi gián tiếp với em rồi.”

Nhịp tim của Tống Ngưỡng vừa mới chững lại được một lát, giờ lại “thịch” tiếp như bão tố, tốc độ lên một trình cao mới.

Kẻ đầu sỏ uống ực một ngụm nước chanh, để lại “lò sưởi điện” đang ngổn ngang trăm mối tâm tư, còn bản thân thì đứng dậy đi tập bắn cung.

Ánh bình minh vừa mới lên sáng bừng phía đường chân trời, xa xa là dòng xe qua lại trên cầu vượt.

Đã trôi qua một tiếng đồng hồ kể từ khi xảy ra sự kiện uống nước, Lý Tầm đặt bộ cung tên vào trong hộp, còn Tống Ngưỡng vẫn đang suy nghĩ về cuộc đời cậu.

Con trai uống chung đồ uống với con trai, có nói quá lên tí nữa thì vẫn sao có thể tính là hôn môi? Lạc Lạc tới nhà suốt ngày mượn sáo bầu(*) của cậu để thổi, thế này mà tính là hôn thì nụ hôn đầu tiên của cậu đã bị cướp mất từ thời Tiểu học rồi.

(*) Hay còn gọi là hulusi, loại nhạc cụ có nguồn gốc từ một dân tộc thiểu số của Trung Quốc, có hình dạng một quả bầu hồ lô với phần đầu có núm hơi dùng để thổi, dưới đáy cắm liền với 3 cây sáo ngắn, một cây sáo chính và 2 cây sáo 2 bên.

Cũng không biết vì sao, mấy câu nói của Lý Tầm giống như đề luyện nghe, cứ không ngừng phát đi phát lại trong đầu cậu.

Cậu không tài nào lờ đi chuyện này được.

Chuyện này là sao?

Tống Ngưỡng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, một tay chống cằm một tay vuốt chó, từ sợi tóc mảnh cho đến cái móng chân đều toát ra sự ngây thơ ngốc nghếch.

Một bàn tay lắc lư trước mắt cậu: “Nghĩ gì thế?”

Tống Ngưỡng ba hồn bảy vía lấy lại tinh thần, quay đầu phát hiện ra Lý Tầm đã thu dọn đồ đạc xong, trên tay còn xách hộp cung tên.

“Phải về rồi ạ?”

“Ừ, anh còn phải đưa Sơ Chi đến cung thiếu nhi học vẽ.”

“Chưa từng nghe thấy anh nhắc tới bao giờ luôn.” Lúc Tống Ngưỡng đứng dậy giống như bị điện giật, cứ đứng im tại chỗ.

Ngồi xổm lâu quá nên chân đã tê rần, không đứng lên nổi.

“Mấy hôm trước vừa mới đăng ký.” Lý Tầm thấy thế bèn thả hộp cung tên xuống, duỗi tay đỡ cậu dậy, “Lớp con bé có bạn mang tranh thủy mặc tới trường, được giáo viên tuyên dương, thưởng cho mấy đóa hoa hồng, còn dán lên bảng đen trưng bày.

Nó liền nhao nhao đòi đi học.”

“Cô nhóc nhanh nhảu ghê.

Hồi bé mẹ em cũng hay đăng ký cho em học đủ loại lớp âm nhạc, muốn nuôi dưỡng cảm xúc của em phát triển về mảng nghệ thuật.

Nhưng em thường xuyên giả vờ ốm trốn học ra ngoài tụ tập với bạn bè bắn súng nước, bị mẹ em đánh đòn một trận dã man.” Đùi phải của Tống Ngưỡng tê đến mức không thể chạm đất, cứ lơ lửng giữa không trung, cậu phải vịn lấy cổ tay Lý Tầm để ổn định cơ thể.

Mặc dù Tống Ngưỡng không mập nhưng cậu cao, ít nhất cũng phải 1m84.

Lý Tầm không phòng bị, suýt chút nữa bị cậu đè ngã, theo phản xạ nắm ngược lại tay cậu.

Hai người đồng thời ngây ngẩn.

Dù thế nào Lý Tầm cũng là một người đàn ông sắp ba mươi tuổi, không hề luống cuống với những tình huống nhỏ thế này, thậm chí thành thạo dùng tay còn lại của mình nắm nốt tay kia của cậu, giúp cậu đứng vững.

Sau đó anh vô cùng tự nhiên trêu chọc cậu, “Vừa nãy cún nhà em cũng đi tiểu với tư thế này.”

Tống Ngưỡng: “…”

Bà Lý Tuệ Anh gọi điện thoại tới thúc giục mang bánh bao súp về, bọn họ không thể làm gì khác ngoài tăng tốc vội vã về nhà.

Lý Tầm xách hai cái hộp cung tên cồng kềnh, Tống Ngưỡng ôm đèn LED và bia bắn, Niệu Niệu cũng không nhàn rỗi, sau lưng buộc túi đựng tên hì hục mở đường cho bọn họ.

Quán bánh bao súp rất gần công viên, chưa đến mười phút là tới nơi.

Có lẽ chỗ này là cửa hiệu lâu đời, mặc dù mặt tiền không lớn nhưng hàng người xếp hàng rất đông, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thịt cua thơm ngon.

Tống Ngưỡng cởi dây an toàn xuống, Lý Tầm tranh trước cậu, nói: “Anh đi cho, em chờ ở đây, học từ vựng đi.”

Tống Ngưỡng móc trong túi ra chút tiền mà bố cậu đưa buổi sáng, Lý Tầm cũng không nhận, nói: “Lâu rồi anh không uống nước mơ.”

Nhắc đến chuyện này sao Tống Ngưỡng có thể nghe không hiểu, cậu vui vẻ cất tiền đi, suy nghĩ bắt đầu mất kiểm soát.

Nhớ lại hơn hai tháng trước, đến ngay một ly trà hoa quả cậu cũng không tặng cho người ta được, bây giờ chẳng những trở thành học trò duy nhất của Lý Tầm mà còn được thầy quan tâm.

Chuyện này quả thật còn vui hơn nhiều so với việc được tham gia Thế vận hội Olympic.

Cậu hạ cửa sổ xe xuống, tầm mắt xuyên qua dòng xe cộ khóa chặt trên bóng lưng Lý Tầm, miệng lẩm bẩm học tiếng Anh.

Đợi khoảng hai mươi phút, Lý Tầm mang theo hai túi bánh bao súp to oạch ra ngoài, Tống Ngưỡng lại đóng cửa sổ xe vào.

Lý Tầm đưa túi đồ cho người ngồi ghế phụ: “Em ăn luôn nhân lúc còn nóng, về nhà nguội rồi sẽ không ngon nữa.

Túi giấm hình như tụt xuống dưới rồi, em tự lật lên lấy đi.”

“Vâng.” Tống Ngưỡng rút khăn tay lót lên đùi, mở hộp đồ ăn, bên trong là hai vị tôm nõn và gạch cua.

Trước đây cậu từng nói bánh bao súp của quán này có hai vị này là ngon nhất, nhưng cậu không ngờ Lý Tầm sẽ nhớ.

Tống Ngưỡng kẹp bánh bao súp, Lý Tầm lái chậm, sử dụng hộp giảm tốc rất trơn tru.

“À đúng rồi, có chuyện cần nói với em.” Lý Tầm quay đầu liếc mắt nhìn cậu, “Từ tuần sau anh không thể luyện bắn cung mỗi ngày với em được nữa.”

Bánh bao súp trong miệng Tống Ngưỡng lập tức không còn thấy ngon nữa, cậu không hiểu hỏi lại: “Vì sao thế?”

Giọng Lý Tầm bình tĩnh: “Anh đổi công việc, phải ở ký túc xá nơi làm việc, tối thứ sáu mới về.”

“Hả?” Tống Nghe nghe được chuyện này, quả thật còn nôn nóng hơn cả việc bố mẹ cậu ra nước ngoài công tác, “Anh đổi việc gì? Xa lắm à?”

“Cũng không xa lắm đâu, em biết Đại học T không?”

“Đương nhiên rồi! Em là người bản địa mà.”

Đại học T, trường Đại học trọng điểm quốc gia, có không ít chuyên ngành đặc biệt được nhà nước hỗ trợ, nằm ở mạn phía Đông của Nam Thành, đi từ nhà cần hơn hai tiếng đường xe.

Mẹ Tống Ngưỡng từng tốt nghiệp ngành Quản lý kinh tế của Đại học T, chỉ có điều hồi ấy ngôi trường vẫn chưa nổi tiếng như bây giờ.

Tống Ngưỡng còn chưa có cơ hội vào tham quan bao giờ, chỉ biết đại học T có mấy cơ sở, cảnh quan cũng rất đẹp, là ngôi trường Đại học số một của toàn tỉnh.

“Anh muốn chạy đi làm giáo viên đấy à?” Nói thật, Tống Ngưỡng rất khó tưởng tượng hình ảnh Lý Tầm mang theo giáo án bước vào phòng học, cứ có cảm giác mãnh liệt anh sẽ… đứng trên bục giảng lấy một cây cung ra rồi hỏi, các em có biết điểm khác nhau giữa cánh cung lõi xốp cacbon và lõi gỗ phong là gì không.

Lý Tầm: “Thế thì chắc em chưa biết, năm ngoái trường học mới xây một tòa huấn luyện bắn cung, đang tuyển huấn luyện viên chuyên nghiệp.”

Quả nhiên.

Rất phù hợp với hình tượng.

Hai mắt Tống Ngưỡng sáng rực: “Sao anh biết?”

“Bạn cùng phòng hồi cấp 3 của anh hiện đang là giảng viên của Đại học T.”

Sở dĩ Lý Tầm có thể nhận được thông tin này thật ra còn phải cảm ơn Tống Ngưỡng, nếu không phải tối hôm ấy Tống Ngưỡng cứ cương quyết đòi kết bạn với anh trên QQ, anh cũng sẽ không đi liên lạc với bạn học cũ trước đây.

Bạn học của Lý Tầm dạy ở khoa Giáo dục thể chất, lúc đang tán gẫu thì nhắc đến chuyện này.

Lý Tầm bèn hỏi thăm điều kiện tuyển huấn luyện viên.

Sau khi xác nhận đã đáp ứng đủ các yêu cầu như trình độ học vấn, kinh nghiệm, chứng chỉ,… anh đã nộp hồ sơ xin việc và sớm nhận được hồi âm.

Đi dạy ở trường học chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn ở phòng tập bắn cung một chút, cũng ổn định hơn, được làm việc với đội ngũ giảng viên tinh anh, toàn là trụ cột nước nhà.

Tống Ngưỡng cảm thấy đây là việc tốt, tiếp tục gặm bánh bao súp.

“Nhưng mà anh đi làm xa thế này, ai sẽ đưa đón Sơ Chi?”

“Cô Tôn nói cô ấy có thể giúp, mỗi tháng anh gửi cô ấy thêm chút tiền cơm nước.”

“Vậy cũng ổn.” Tống Ngưỡng mặt dày mày dạn hỏi: “Cuối tuần anh về có dẫn em đi tập bắn nữa không?”

“Xem thế nào đã, có thời gian sẽ gọi điện báo cho em.”

Lúc Tống Ngưỡng dọn dẹp phòng cho Lý Tầm đã từng xem qua chứng nhận học vị của anh, không hề liên quan đến chuyên ngành thể dục thể thao nào cả mà là thạc sĩ chuyên ngành tài chính, còn thi cả chứng chỉ giáo dục.

Với lý lịch và kinh nghiệm thế này hoàn toàn có thể có một sự lựa chọn tốt hơn, vị trí công tác cũng sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến, kết quả đổi đi đổi lại vẫn liên quan đến bắn cung.

Có thể thấy rõ, anh có tình cảm rất đặc biệt với cái nghề này.

Tống Ngưỡng đóng hộp đồ ăn lại, lau miệng, dè dặt nhìn sang: “Em có thể mạo muội hỏi anh một chuyện không?”

“Ừ.”

“Nếu anh thích bắn cung như vậy, còn giỏi thế này, vì sao lúc trước lại giải nghệ?” Tống Ngưỡng nói đến đây thì hơi dừng lại, xác nhận đối phương không hề tỏ ra không vui mới nói tiếp: “Là bởi vì muốn chăm sóc cho người nhà sao?”

Câu hỏi này đã từng có rất nhiều người hỏi, câu trả lời của Lý Tầm luôn là “Ừ”, nhưng chỉ có một mình anh biết, đây không phải tất cả, nếu không anh đã quay trở lại từ lâu rồi.

Từ năm mười ba tuổi đến năm hai mươi tám tuổi, ròng rã mười lăm năm, anh làm bạn với cung tên, không thích gì khác, kể từ khi gia nhập đội tuyển quốc gia năm ấy, cuộc đời anh đã thật sự bắt đầu theo đuổi con đường chuyên nghiệp.

Anh thích bắn cung, cũng không phủ nhận điều hạnh phúc nhất đối với con người đó là được bước chân vào ngành nghề mà mình yêu thích nhất.

Nhưng một khi sở thích chuyển thành nghề nghiệp, đồng thời còn phải dựa vào nó vì nguồn kinh tế, người ta sẽ phải chịu áp lực và mạo hiểm.

Chỉ có tạo ra thành tích mới được người khác nhớ tới, chỉ có không ngừng nhận được giải thưởng mới có thể lấp được dòng chảy tham vọng, cuộc sống như vậy rất nhàm chán và đơn điệu.

Giấc mơ bắt nguồn từ sự tưởng tượng.

Cho dù là bất cứ thứ gì đi chăng nữa, khi tất cả mới chỉ ở khởi đầu, khi tất cả còn lơ mơ chưa rõ ràng thì mới là lúc nó có sức hấp dẫn lớn nhất.

Khi anh phát hiện ra hạng mục này ít được quan tâm đến mức kinh phí tập luyện thậm chí còn thiếu hụt trong một thời gian dài; khi đội của anh bị đối xử vô cùng bất công trong giải đấu quốc tế; khi anh bước chân vào đội tuyển quốc gia cũng là lúc đồng đội của anh lần lượt giải nghệ; khi anh nhận ra số tiền mình tích lũy mấy năm trời chỉ đủ để trả chi phí thuốc thang cho gia đình; khi huấn luyện viên nói với anh rằng một người mới 18 tuổi sẽ thay thế anh ở giải vô địch thế giới, anh nhận ra tình cảm mình dành cho cái nghề này đã không còn cuồng nhiệt như thuở ban đầu nữa.

Khả năng nào có vô hạn như vậy, bọn họ đều chỉ là vai phụ bị vận mệnh đùa bỡn.

Suốt ba năm, anh vẫn không thể tiếp tục phá vỡ kỷ lục của bản thân mình, hoàn toàn mắc kẹt trong nút thắt cổ chai đáng xấu hổ, vị trí xếp hạng thế giới liên tục tụt xuống, anh biết tư tưởng của mình đã xuất hiện vấn đề rất lớn.

Cảm xúc chi phối khiến năng lực xuống dốc, sự lo lắng khiến anh không thể nào tập trung được trong một thời gian dài, điều này đối với vận động viên bắn cung mà nói đều là những yếu tố rất trí mạng.

Không phải anh không thể quay về, chỉ là không có cách nào đối mặt được với những chướng ngại của chính bản thân mình.

Bây giờ bí mật đã được chia sẻ với người thứ hai, bỗng nhiên Lý Tầm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh bình thản nói: “Nhưng anh cũng không hối hận, mặc dù mười lăm năm qua không đủ huy hoàng nhưng đối với anh mà nói cũng đã đủ xuất sắc rồi.”

Tống Ngưỡng nghe xong đoạn quá khứ phức tạp này, ấn tượng với Lý Tầm có chút đổi mới.

Giờ cậu mới biết hóa ra ông hoàng xạ thủ hào quang chói lọi trong mắt mọi người cũng sẽ có những phiền muộn và sự bất đắc dĩ không muốn ai biết, nhưng chuyện này cũng không phải điểm trừ của anh, trái lại còn khiến người trước mặt trở nên bình dị chân thực hơn, không còn ở tít trên cao xa vời không thể chạm tới.

Sau đó cậu làm một hành động gan to bằng trời, thậm chí còn trái với lẽ thường———-Cậu giơ tay lên, giống như vuốt lông Niệu Niệu, xoa tóc Lý Tầm.

Suýt chút nữa Lý Tầm đã vượt đèn đỏ.

Cảm giác sờ đầu cua rất sướng tay, Tống Ngưỡng vẫn chưa đã cơn thèm, có chút tiếc nuối nói: “Nếu như em sinh ra sớm mấy năm thì hay quá.”

“Sao thế?”

“Em có thể được đến xem anh thi đấu trực tiếp.” Tống Ngưỡng thở dài, “Nếu biết Đại hội Thể thao châu Á là lần cuối cùng anh dự thi, em chắc chắn sẽ lấy tất cả tiền tiêu vặt mình có bay một chuyến đến Incheon(*)”.

(*) Thành phố ở Hàn Quốc, như vậy anh Tầm đã tham gia thi đấu ASIAD vào năm 2014.

Trong lòng Lý Tầm xuất hiện đủ các cung bậc cảm xúc: “Anh không giành được chức vô địch, có gì mà xem.”

“Anh không hiểu đâu…”

Mười năm trước, cái nhìn ấy, nụ cười ấy, mũi tên ấy, cái xoa đầu chiều chuộng ấy đã tạo nên một lăng kính sắc nét mang tên Lý Tầm.

Kể từ đó, Lý Tầm đã trở nên khác biệt với tất cả các vận động viên trên sân thi đấu trong mắt cậu.

Sự xuất hiện của Lý Tầm chính là cảnh tượng đặc sắc nhất đối với cậu.

Mỗi một mũi tên của anh đều mang theo hi vọng của đội tuyển Trung Quốc.

Thế nhưng cậu không thể được nhìn thấy lại nó một lần nữa.

Tống Ngưỡng giống như động vật bị thương, rầu rĩ nói: “Trước đây em cứ nghĩ anh sẽ luôn thi đấu đến khi em lớn lên, thậm chí còn mơ mộng sẽ có một ngày được thi đấu với anh trên cùng một đấu trường.

Em đã tra ra được giải đấu thế giới IWS(*) cho phép tuyển thủ nghiệp dư đăng ký, được cạnh tranh với vận động viên của đội tuyển quốc gia.”

(*) Indoor Archery World Series, giải vô địch bắn cung trong nhà, được tổ chức hai năm một lần ở mỗi thành phố khác nhau.

Lý Tầm rất bất ngờ, “Em hiểu rõ thị trường thể thao thật đấy.”

Bởi vì có anh thi đấu.

Mỗi một cuộc tranh tài của anh em đều tìm hiểu xem cả rồi.

Em còn có thể nhớ mỗi lần thi đấu tổng điểm anh bắn được bao nhiêu, nhớ còn kỹ hơn cả thơ cổ văn chương trong sách Ngữ văn.

Chỉ có điều nói mấy chuyện này ra thì có phần kỳ lạ, Tống Ngưỡng chỉ gật đầu một cái, nói: “Em cũng thích bắn cung lắm.”

Trước lối dừng đèn giao thông, Lý Tầm rảnh tay xoa mái đầu nhỏ của cậu, “Vậy thì em tiếp tục cố gắng đi, sau này có cơ hội vào sân, anh chắc chắn sẽ đến xem em thi đấu.” Tay anh không hề dịu dàng chút nào, xoa xong mái tóc Tống Ngưỡng rối tung cả lên.

“Đây là anh tự nói đấy nhé.”

Ăn nhiều bánh bao súp nên hơi khát nước, bình nước của Lý Tầm đã trống rỗng từ lâu, Tống Ngưỡng kéo ngăn tủ của ghế phụ, định tìm sữa bò trong kho đồ ăn vặt của Sơ Chi để giải khát, không ngờ lăn ra một chai nước suối.

“Sao anh bảo không mang?”

Lý Tầm cũng rất kinh ngạc vì chuyện này, anh thật sự không nhớ chai nước kia được bỏ vào lúc nào.

Thế nhưng sau khi anh nói “Anh không biết, hình như là Sơ Chi bỏ vào” xong, Tống Ngưỡng lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy thâm ý khác, khiến anh có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, cho nên dứt khoát không tranh luận nữa.

Thậm chí cái miệng còn cố nói thêm: “Em nhìn anh bằng ánh mắt ấy cứ như thể em thiệt thòi nhiều lắm khi hôn anh vậy, hơn nữa là hôn gián tiếp chứ không phải hôn bằng lưỡi, chỉ có mấy đứa trẻ con mới thật sự coi là chuyện to tát.”

Trong đầu Tống Ngưỡng hiện ra cảnh tượng nào đó không nên có, mặt đỏ gay như trái ớt, tay trái cậu bóp chặt quai hàm Lý Tầm, tay phải nhét hai cái bánh bao súp vào chặn miệng anh lại.

Hai má Lý Tầm bị nhồi phình to ra, không thể nào nói chuyện được, chỉ có tiếng cười dịu dàng xen lẫn sự cưng chiều vang vọng trong buồng xe ấm áp.Lời editor: Quyết định rồi, từ chương sau mình sẽ đổi hết ngôi thứ ba của bố mẹ TN thành ông/bà nhé mọi người! Bởi vì tác giả cũng gọi mẹ ẻm là bà mà hehe:>.