Món gà xào ớt xanh mà Cố Y Phán gọi vậy mà lại có cần tây, cô nhìn những sợi cần tây đó thì nhíu mày, cầm đũa lên vẫn gắp một chút, hương vị rau xào ớt chua cay mười phần, nhưng cần tây ít nhiều làm khẩu vị của cô tụt xuống không thương tiếc. Cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cảm thấy có chút thần kì, mấy tháng trước, hai người vẫn là cặp đôi mà mọi người cho là xứng đôi nhất, anh vẫn là người chồng mà cô nhận định cả đời này, hiện tại lại đi đến nước ly hôn, thì ra quan hệ giữa người với người, thật sự chỉ cần nháy mắt là có thể quyết định được. Trước kia cô không rõ, hai người ân ái như vậy, sao nói chia tay là chia tay, bây giờ cô lại có thể hiểu được.
Giang Dật Phàm thấy động tác tay của cô, hơi bất đắc dĩ gắp cần tây ra, sau đó anh tự ăn hết.
Cô nhìn anh, sau đó quay đầu đi, lúc này không hiểu sao lại nhớ đến lời mẹ nói: “Phán Phán, con đừng kén ăn như vậy, con nhìn Dật Phàm đó, thằng bé có kén ăn đâu, bố mẹ nấu gì thì ăn nấy.”
Cô có chút hoài nghi, mình kém cỏi ở trong mắt mẹ, có phải có công lao của Giang Dật Phàm hay không.
Giang Dật Phàm cũng nhớ tới thứ khác.
Trường trung học mà anh học, là cả cấp hai và cấp ba, khi anh học cấp ba, cô mới học cấp hai. Lần nào ăn cơm, cô cũng đều yêu cầu mang tính cưỡng chế để hai người ngồi cùng nhau, anh không có ý kiến, bởi vì dù sao cô cũng sẽ chạy đi chiếm chỗ, anh cũng bớt phiền phức. Khi đó anh không biết tâm lý của cô, cô phải ngồi cùng anh, để khiến những người có suy nghĩ với anh phải bóp chết suy nghĩ đó từ trong trứng nước.
Hai người thường ngồi cùng nhau, sau đó rất nhiều người vây xem.
Cố Y Phán thường gắp hết thức ăn mình không thích trong bát chuyển sang bát của anh, bảo anh ăn, sau đó cô nhìn chằm chằm bát của anh. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt đó của cô, anh sẽ rất hiểu ý mà đẩy bát của mình qua, sau đó cô liền hớn hở gắp tất cả món cô thích ăn từ trong bát anh ra, còn không quên nói cảm ơn với anh, “Cảm ơn anh Dật Phàm”.
Giang Dật Phàm bất đắc dĩ, nhưng lần sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh vẫn sẽ đẩy bát của mình qua như cũ. Mà sau khi hai người ăn cơm xong, anh sẽ lấy bát của cô qua, giúp cô rửa sạch, khi anh rửa bát, cô đứng xem ngay bên cạnh.
Anh chỉ giúp cô rửa bát một cách rất đương nhiên, nếu thật sự phải nói đến, có lẽ là liên quan đến cuộc đối thoại giữa cô và mẹ cô.
“Con xem bạn học Mai Mai của con kia kìa, bây giờ con bé đó cái gì cũng biết làm, không chỉ giúp đỡ mẹ làm việc nhà, còn có thể tự giặt quần áo tự nấu cơm nữa.”
“Vậy thì có gì đáng khen đâu, sớm làm việc nhà như vậy, tay sẽ trở nên thô ráp… Con chẳng cần đâu.”
“Cái con bé này…”
Giang Dật Phàm lắc đầu, không biết vì sao đám trẻ con bây giờ, nhỏ vậy đã thích đẹp rồi. Có lẽ vì anh lớn hơn cô ba tuổi, vì thế trong mắt anh, cô mãi mãi đều là một đứa trẻ.
“Ơ, Cố Y Phán, đó là anh trai cậu à?”
“Anh trai cái gì? Tớ họ Cố, anh ấy họ Giang, sao anh ấy là anh trai tớ được.” Cô bất bình.
Tay cầm bát của Giang Dật Phàm hơi khựng lại, đúng vậy, sao anh lại được coi như anh trai của cô được? Anh lắc đầu, cảm thấy mấy thứ này hoàn toàn không có ý nghĩ truy xét.
Mà khi anh ăn cơm xong về phòng học, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi theo, ngồi vào bên cạnh anh. Sau khi anh đi toilet, các bạn nam trong lớp anh cực kì có hứng thú với cô, hỏi cô và Giang Dật Phàm có quan hệ gì. Anh đi toilet về, liền nhìn thấy cô trịnh trọng nói với họ: “Em muốn lấy anh Dật Phàm, em là vợ tương lai của anh ấy.”
Các bạn nam cười ngặt nghẽo, bây giờ còn thịnh hành hôn ước từ nhỏ sao? Đương nhiên là không thịnh hành rồi, vì thế họ đều nghĩ là cô đang nói đùa.
Cô lại nhìn những nữ sinh nhìn trộm về phía mình, “Các chị cũng đừng thích anh Dật Phàm đó, anh ấy là của em, sau này em phải lấy anh ấy, các chị không được có suy nghĩ gì với anh ấy đâu đấy.”
Hôm đó sau khi tan học, anh đi cùng cô, “Sau này đừng nói những lời đó nữa.”
“Lời gì ạ?” Cô khó hiểu.
“Chính là những lời kiểu muốn lấy anh đấy.”
“Nhưng em vốn muốn lấy anh mà!” Cô khó hiểu, vì sao không thể nói những lời đó chứ.
Anh khẽ lắc đầu, nghĩ, chờ đến sau này cô biết mình đang nói gì, cô sẽ không có suy nghĩ đó được nữa đâu.
Bữa cơm này, Giang Dật Phàm không nói gì về chuyện kia, bởi vì cô căn bản không cho anh cơ hội mở miệng, anh cũng dứt khoát không mở miệng, chỉ tiếp chuyện cô.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau ra khỏi nhà hàng, “Anh đưa em về.”
“Tôi có chân.”
“Chân em tương đối quý giá.”
Cô liếc anh, không nói gì. Lời này là lời cô nói khi làm nũng trước đây, cô muốn anh cõng, thế nên cô đã nói chân người ta tương đối quý giá mà!
Chuyện cũ hiện rõ trước mắt, nhưng hiện giờ, cô cười khổ lắc đầu.
Anh đưa cô về, cô xuống xe, anh xuống xe theo, “Anh và Từ Tư Đồng không có quan hệ gì cả, anh cũng chưa bao giờ thích cô ấy, nếu có quan hệ, quan hệ duy nhất chính là cô ấy từng là bạn thân nhất của em.”
Cô hơi dừng bước, nhưng không quay đầu lại nhìn anh.