Và anh ta bảo cô đi tìm lại kí ức, trong vòng 100 ngày để anh biện hộ cho cô và đầu mối anh chỉ chính là Nga.
Tới đây mọi suy đoán không lành của tôi gần đúng.
“ vậy bây giờ tôi phải giúp cô gì đây?”
“ rầm...beng...” âm thanh đỗ vỡ từ nhà tôi dội lại. “anh Thiên! Anh Thiên...” Quỳnh sợ hãi.
“ chuyện gì vậy?” tôi hỏi
“ anh mau vào trong xem...Nga...Nga...bị làm sao ak.” Hùng cũng mặt mày tái bạch. Tôi chạy vào, vừa vào cửa “boang!” “a...”một cái hộp chọi vào đầu tôi.
“ á! Á!...đi đi, cút hết đi...” Nga đôi mắt đỏ ngầu,đảo qua đảo lại, quăng đồ đạc khắp nhà.
“ Nga! Nga! dừng lại...dừng lại...” tôi ôm cô bé, cố gắng ngăn cản. Nhưng không hiểu sức đâu ra mà cô bé hất tôi ngã ra nền.
Mọi người đứng ngoài cửa cũng chạy lại cùng nhau giữ chặt Nga. Nhưng vô ích.
“ha ha ha! Con người, thật là vô dụng.” Hắn, khuôn mặt một nữa đen một nữa trắng ( mặt nạ đen trắng), đứng chống cằm tựa vào cửa. Một con quỷ.
“ huỵch...” Hắn ngã ra ngoài bởi một lực sáng trắng. Angela đã làm điều đó. Giây phút hắn ngã chính lúc ấy Nga bớt giãy dụa, khuôn mặt thất thần. Nhưng rồi con bé tiếp tục điên lên.
“ ha Ha ha...ngươi chẳng làm gì được ta đâu, cô nàng bé bỏng” hắn quay lại.
“ngươi...ngươi...hơ hơ” angela thở gấp, khụy xuống.
...
“ anh thiên! Nga ngất rồi” Quỳnh kêu lên. Thì ra có một luồng khí màu đen vây quanh con bé, nhưng nó đã tan đi. Trong lúc quơ lung tung Nga chạm vào nó, chiếc vòng có viên pha lê máu( có khả năng trừ tà, xuất xứ từ Mông cổ).
“ Quỳnh! Em mau đeo cái này vào cho Nga. Mọi người giúp đưa Nga vào phòng, giờ ổn rồi. Hùng! cậu ra ngoài xin lỗi khách rồi đóng cửa quán, hôm nay nghỉ. Quỳnh ở lại với Nga, còn mọi người về hết đi...” tôi căn dặn mọi người. Nói xong ai làm việc nấy rồi ra về.
“ cho dù có chuyện gì thì em cũng đừng ra ngoài” bảo Quỳnh, rồi tôi quay sang đóng cửa phòng Nga.
...
Trong phòng khách chỉ còn tôi, angela và hắn.
“ ồ! Hương vị ngọt của mật ong. Thơm lắm” hắn lại gần, cúi xuống nâng cằm cô ấy lên.
“ đừng có đụng vào cô ấy” tôi lao đến, không quên cầm theo cái bùa chống quỷ.
“ ngươi chẳng làm gì được ta đâu, con người vô dụng”cái bùa chả có tác dụng gì với hắn. Hắn biến mất nhanh khỏi vị trí đang đứng rồi lại xuất hiện ngay sau lưng tôi.
“ aaaa!” một lực đẩy mạnh đẩy tôi nhào vào tường, va đầu vào tường, chảy máu, cảm giác đau và lăn ra nền. “ưm...a...” tôi ôm đầu.
“ anh sao rồi?”angela bò lại gần.
“cảm động quá nhể...ma và người. Ha ha ha ha” hắn đá mạnh vào bụng.
“á!...um...hơ hơ” cô ấy kiệt sức lăn trên sàn. Đầu tôi bắt đầu rơi vào trạng thái không kiểm xoát. Thứ cuối cùng tôi nghe được là
“ ngươi...ngươi...chẳng lẻ là...” giọng angela run run.
“ha ha ha. Phải, ta...chính là kẻ mà cô nghĩ đến.ha ha ha, Là kẻ nghuy hiểm nhất...” hắn gào lên.