Nơi ấy là nhà tôi, là nơi gặp lại người con gái tôi yêu nhưng lại là ở hai thế giới. Ông trời đùa dai quá, cho chúng tôi gặp nhau nhưng không nhận ra nhau.
...
7h
Đã hai ngày trôi qua, vẫn ngồi đây cái bàn của riêng tôi. Hai ngày đóng cửa chỉ ngồi đợi cô ấy một mình. Đi thôi, không đợi nữa, mình sẻ đến gặp cô ấy.
Đến rồi,
Đặt bó hồng xanh bên cạnh, tôi ngồi xuống.
“ em ở đây lâu vậy mà anh không đến thăm, anh...xin lỗi...” không ngăn được, ôm chầm lấy bia mộ Linh.
“ hóa ra em nằm ở đây” cô ấy ở đây, ngay trước mặt tôi cả tâm hồn và thể xác nhưng làm hai phía.
“ angela!...không Linh” tôi đứng bật dậy.
“em...đã không biết rằng mình đã ở đây lâu đến vậy...” giòng lệ thấm ướt gò má ấy.
Tôi đưa tay chạm vào khóe mắt ấy muốn lau dòng nước mắt, nhưng làm sao đây, cánh tay chỉ đang trong không trung, chạm vào không khí, tôi không thể chạm vào em.
“ anh chỉ muốn ôm em lúc này” thâm tâm tôi phát ra lời.
“ đáng nhẽ chúng ta không nên gặp nhau như vậy, đáng nhẽ anh không nên nhớ ra...anh...anh quên em đi” cô ấy trách móc ông trời.
Ông trời tàn nhẫn với chúng tôi vậy sao, tại sao cướp cô ấy khỏi tay tôi, rồi mang cô ấy quay lại nhưng chỉ để tôi đứng nhìn.
“ cái gì cũng có lý do của nó, ông trời cũng không ngoại lệ” là hắn, tên trắng toát từ đầu đến chân, ngoài khuôn mặt điển trai, dáng bảnh bao, còn lại như ông già. Hắn biện minh cho ông trời. Vừa nói tay hắn vừa chạm nhẹ vào gò má Linh “ cô có khóc nữa cũng không thay đổi được gì đâu”.
“ tôi nghĩ là cô cần nhớ điều mình cần làm lúc này. Nếu đã nhớ lại thì hoàn thành tâm nguyện rồi đi theo tôi về tòa án.” Hắn chuyển giọng ra lệnh.
Hắn là ai? Lúc này tôi nhận ra cái bảng tên nhỏ ghi “ thần chết 47” phía ngực trái của hắn.
“ anh nói vậy là sao? Cô ấy đi tòa án làm gì?” tôi nhăn mặt, khó chiụ.
“ anh không làm gì được đâu. Đây là chuyện của chúng tôi” hắn bước đến đứng chắn ngang tầm mắt tôi, che khuất cô ấy.
Tôi và hắn tranh cãi một hồi về việc tôi có thể làm gì cho Linh...
“ anh! Hãy giúp em” âm thanh nhẹ nhàng phát ra, cô ấy gọi tôi.