“Hồi tôi với Thương Âu kết hôn…”
Bỗng nhiên Diễm Lâm kể về nó khiến cho Miên Lễ thoáng giật mình, quay đầu sang nhìn cô ấy.
“Lúc ấy vì gia đình tôi đang xảy ra một số vấn đề, tập đoàn có nguy cơ mất trắng nên bố tôi đã cầu xin Thương Âu hãy giúp ông ấy điều hành tập đoàn, vì để trả ơn nên anh ấy mới chấp nhận trở thành chồng của tôi.”
“Lúc đè bút xuống để kí lên tờ đăng kí kết hôn, tôi đã nhận ra đôi mắt của anh ấy dần dần tắt lịm đi những đốm sáng cuối cùng, sau một vài giây lưỡng lự thì lướt nhanh trên tờ giấy đăng kí rồi đẩy về phía tôi.
Tôi có cảm giác anh ấy sợ tờ giấy đó, kí xong rồi thì liền ân hận cứ như đã tự mình phản bội lại chính mình, nhưng rồi lại để mặc nó như vậy.”
“Miên Lễ, anh ấy vẫn còn lưu luyến mối tình không thành năm xưa.”
“Thời gian qua, trong những năm ở Mỹ, tôi nhiều lần đã muốn cùng anh ấy tiến triển thêm về mặt tình cảm, có một lần uống say, vì không thể kiềm chế được nên tôi đã trèo lên người của anh ấy.”
“Dù tiếp theo đó mọi chuyện đã kịp thời được ngăn lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng bàng hoàng và lo sợ, nhưng Thương Âu chỉ lắc đầu rồi cứ thế cho qua, nhưng sau đó anh ấy đã chuyển qua ở riêng.”
“Có một lần nữa, tôi thấy anh ấy ngồi ở ngoài công viên, trên tay cầm một chiếc điện thoại đã cũ, để ý thấy đôi mắt anh ẩm ướt nhưng không để rơi bất cứ một giọt lệ nào.
Tò mò vì sao anh lại xúc động như vậy, tôi bước ra sau rồi nhìn thấy anh đang xem lại những bức ảnh cũ khi chưa sang Mỹ, trong album ảnh đều là hình của một cô gái nào đó.”
/Ai vậy?/
/Bạn gái của anh đấy, cô ấy tên là Miên Lễ.
Rất xinh phải không?/
Thương Âu cười rồi tắt điện thoại, cất cẩn thận vào trong túi áo rồi quay trở về tập đoàn để làm việc.
Diễm Lâm lúc ấy đã sững sờ đến mức hai chân chôn chặt ở dưới đất.
Cứ tưởng một lần bắt gặp này sẽ là duy nhất thôi, nhưng cô ấy không ngờ, càng về sau thì cái tên ấy lại càng xuất hiệu rất nhiều xung quanh cuộc sống của mình.
Miên Lễ, Miên Lễ.
Cứ như tìm được một người để chia sẻ những tâm tư trong lòng, Thương Âu dần nhắc tới cô nhiều hơn, kể cho Diễm Lâm nghe những kỉ niệm của hai người họ.
Còn Diễm Lâm thì luôn cười cười rồi đáp lại một vài câu với anh, nhưng càng về sau thì không thể chịu được nữa, luôn cố để khóe léo trốn tránh cái tên đó đi.
Quả nhiên Thương Âu chỉ xem cô ấy là một người bạn, không hơn không kém.
Cô ấy cứ tin là chờ đợi rồi Thương Âu sẽ hồi tâm chuyển ý thôi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà, nhưng Diễm Lâm cuối cùng cũng phải chọn cách tư bỏ bởi vì cô ấy nhận ra tình cảm mà anh dành cho người con gái trong hồi ức ấy quá lớn.
“Người mà tôi chấp nhận chịu thua là Thương Âu, chứ không phải là cô.
Vì vậy, để tôi không thêm tức giận mà ấm ức hơn nữa, cô hãy sống với Thương Âu thật tốt, có được không?”
Miên Lễ nhìn vào đôi mắt mềm mại của Diễm Lâm, dường như có một thứ nào đó được khơi lên ở trong lòng, cô mím môi rồi gật đầu.
“Được!”
Diễm Lâm cuối cùng cũng coi như trút bỏ được những gánh nặng trong lòng, cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhõm.
Cô ấy đứng lên rồi quay trở vào bên trong nhà, một lúc sau thì tạm biệt mọi người rồi lên xe để tiến ra sân bay trong thành phố.
Thương Âu cũng đã để ý đến thái độ sau khi Diễm Lâm rời đi của Miên Lễ bỗng nhiên thay đổi nên thắc mắc không biết hai người đã nói gì với nhau, chỉ thấy cô liếc anh một cái rất lâu rồi lại quay đầu nhìn sang bên khác, sao cứ làm cho anh mơ hồ vậy nhở?
Sau khi làm thêm máy ván mạt chược nữa thì mọi người quay về phòng để ngủ, Thương Âu đứng ở trong phòng tắm đánh răng, sau đó vớt nước lên rửa mặt rồi cầm lấy một chiếc khăn bông lau mặt.
Khi anh từ bên trong phòng tắm bước ra, bỗng nhiên từ phía trước có một cái bóng đen phi lên rồi đổ rầm vào trong lòng anh.
“Miên, Miên Lễ?”
Thương Âu bị cô làm cho giật cả mình, vội vàng đỡ cô đứng dậy nhưng Miên Lễ vẫn cứ thế mà ghì tay ôm chặt lấy anh, cái đầu nhỏ cọ qua cọ lại trước ngực anh.
“Miên Lễ…”
Cơn ngứa ngáy nhồn nhột ở trên người khiến cho anh bộc phát lên những tiếng cười khe khẽ, khó hiểu nhìn người con gái đã đu hoàn toàn lên người mình này.
“Em sao vậy? Hửm? Có chuyện gì à?”
Miên Lễ lắc đầu nhưng hai tay vẫn cứ ôm chặt lấy anh như vậy.
“Em chỉ muốn ôm anh một lát thôi có được không?”
Đương nhiên là được rồi.
Thương Âu cũng vươn tay lên để ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vào trong lòng.
Hai người họ cứ ôm nhau rồi đứng mãi ở trên đoạn hành lang như vậy, nhưng dần dần cái ôm ấy càng trở nên thiếu đứng đắn hơn khi cơ thể của cả hai bất đầu nóng dần lên.
Hai tay đang đặt ở ngang lưng cô bắt đầu hạ xuống lướt lướt xuống mông rồi.
“Anh làm gì thế?”
Miên Lễ lúng túng định đẩy anh ra nhưng không được, còn Thương Âu thì ngoái đầu nhìn ra xung quanh, thấy tất cả mọi người ở trong nhà đều đã đi ngủ hết rồi liền kéo cô vào trong phòng ngủ của mình, khóa kín cánh cửa lại.