Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 76: 76: Chúc May Mắn





Miên Lễ ngay sau đó đã được chuyển tới khoa cấp cứu của bệnh viện.

Ở đây, họ phát hiện ra cô đã lấy một tấm vải rất dày để che lại vết dao đâm ở trên bụng rồi đứng lên bục phát biểu của buổi họp báo.
Theo cảnh sát điều tra được thì có một nhân chứng là một người ăn xin.

Lúc nghe thấy có tiếng động thì người đó đang ngủ ở trong một bãi rác gần đó, thò đầu ra thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng sát Miên Lễ trong con hẻm nhỏ, chỉ một vài giây sau đó ông ta đã thấy Miên Lễ ngã khuỵu xuống với một vết đâm ở ngay trước bụng còn người đàn ông kia thì cứ thế mà bỏ đi mất.
Không biết rốt cuộc tại sao cô lại phải cố gắng đến như vậy.

Một cái đâm ấy, người thường còn không thể chịu được, nhưng một cô gái với cơ thể yếu ớt đến thế lại…
Đến khi họ bày ra trước mặt ông ta những kẻ mang khuôn mặt gần giống với những đặc điểm do ông ta miêu tả, người ăn xin đó đã ngay lập tức chỉ vào một tấm ảnh.
“Chính là người này! Tôi chắc chắn!”
Người cảnh sát lấy tấm ảnh đó lên, lập tức cả gian phòng đều trở nên trầm mặc.

Đây là cậu cả nhà họ Kha, Kha Tín.
Trong lúc cảnh sát đã bắt đầu đưa ra án lệnh truy nã đối với hắn ta thì hiện tại, Kha Tín đang trùm đồ kín mít mà vội vàng chạy ở trong trung tâm thành phố.
Hắn lo lắng ngoái nhìn ra khắp nơi, một bên tay dính máu vẫn chưa kịp rửa đi đã vội lấy điện thoại ra để gọi cho Tiêu Niên.
“Tao đã làm theo yêu cầu của mày rồi đấy! Giờ thì mau chóng đưa tao rời khỏi đây ngay!”
“Bình tĩnh đã nào.

Việc đâu còn có đó.

Anh rối lên làm gì chứ? Dù sao đây cũng đâu phải là lần đầu tiên anh bị người ta truy lùng đâu mà?”
Tiêu Niên hiện tại đang ở trong Tứ Hợp Viện của Miên Lễ, lục tìm ở bên trong căn nhà của cô chiếc USB đó.
Kha Tín gần như đã phát hoảng cả lên rồi, thấy cảnh sát đã được điều đi xung quanh khắp thành phố, riêng ở trong quảng trường trung tâm nơi anh ta đang đứng cũng đã thấy thấp thoáng mấy người rồi, anh ta đứng khựng lại, vội vàng chạy vào bên trong một cửa hàng cà phê gần đó rồi đi nhờ bằng cửa sau của họ.
“Mẹ kiếp con đ* khốn nạn! Mày đang chơi tao à?! Mau đưa tao ra sân bay mau lên! Mau lên!”
“Thôi nào, đừng có hét vào điện thoại thế chứ? Tôi cũng đang bận rộn lắm đấy.”
Tiêu Niên chuyển điện thoại sang một bên tai khác, cẩn thận nhìn xuống dưới gầm giường, trong kệ sách hoặc ở đằng sau những bức tranh treo tường.
“Ồ, được rồi.”
Kha Tín thở hổn hển: “Cái gì được rồi cơ?”
Hắn đứng ngó quanh ở trong con ngõ tối, bỗng nhiên Kha Tín phát hiện có một chiếc xe con màu đen đang đậu ở bên ngoài lối ra vào của con ngõ.
“Có nhìn thấy đằng trước không? Đó là xe của người của tôi đấy, anh cứ chạy thẳng là sẽ được đưa tới sân bay xuất ngoại thôi.”
Kha Tín nhìn thấy chiếc xe đó cứ như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vui mừng chạy thật nhanh vè phía con xe đó, nhưng vừa chỉ mới chạy ra ngoài con ngõ nhỏ, hắn đã rùng mình phát hiện ra đó không phải là chiếc xe sẽ đưa hắn rời đi mà lại là một con xe cảnh sát.
“Chúc may mắn.”
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng hét thất thanh của Kha Tín, Tiêu Niên lấy điện thoại ra khỏi tai rồi tắt đi, nhổm dậy rồi bước ra khỏi căn nhà của Miên Lễ.


Chị ta đã lục tìm quanh nhà của Miên Lễ và trước đó là của Tiêu Vân Hầu và Tình Phong rồi nhưng lại chẳng hề phát hiện ra chiếc USB đó đang giấu ở chỗ nào cả.
Tiêu Niên cắn móng tay rồi bước vào bên trong con siêu xe đang đỗ ở trước cổng nhà của Miên Lễ, tự hỏi rằng hiện giờ ai mới là người đang giữ chiếc USB đó.
Đang trong sự khó chịu ở trong lòng, bất chợt điện thoại ở trong tay của chị ta rung lên.

Có ai đó đã gửi email đến cho chị ta.
Không có tên người gửi đến, cũng chẳng có một lời nhắn nào cả, chỉ có một đường link của bản tin đang được phát sóng trực tiếp.
Tiêu Niên tò mò xem vị người lạ này tại sao lại biết đến địa chỉ hộp thư của chị ta mà gửi đến nên bấm thử vào đường link đó.
Hiện tại họ đang đưa tin báo về vụ việc Miên Lễ đã được phát hiện có một vết đâm dao rất lớn ở trước bụng, điều này không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Niên.
Nhưng ngay sau khi thời lượng về Miên Lễ kết thúc, bản tin tiếp tục đưa sang một tin báo khác.
[Sáng ngày hôm nay, ngay sau khi thông tin về Cô chủ Hạ hiện đang nằm cấp cứu ở trong bệnh viện được gửi đến cho chúng tôi, chúng tôi còn nhận được một chiếc USB do một người giấu tên đưa tới, nội dung có thể gây sốc cho một số khán giả.]
Ngay sau đó, tiếng phát ra từ bản tin thời sự đã khiến cho Tiêu Niên phải sững sờ.
[Xin lỗi, cô có đau lắm không? Tôi không cố ý mạnh tay nhưng vì cô phản ứng gay gắt quá.]
Chết tiệt! Đây chẳng phải chính là giọng nói của chị ta sao?!
Tiêu Niên mở lớn mắt nhìn bản tin đang chiếu trực tiếp trên tất cả các sóng truyền hình đó.
[Xin đừng làm hại tôi… Làm ơn, làm ơn đi mà! Ngài Tiêu Niên...]
Một tiếng trước.

Một đứa trẻ con đã gửi chiếc USB cùng với một đoạn giấy nhắn tới tiếp tân của đài truyền hình.

Sau khi nhận được tờ giấy đó, ngay lập tức nữ nhân viên quầy lễ tân đã chạy lên để đưa chiếc USB đó cho biên tập viên đài truyền hình.
Đứa bé kia làm xong công việc mà mình được giao thì nhanh chóng chạy ra bên ngoài, ở gần đấy có một người thanh niên đang đứng dựa vào một cây cột điện.
“Anh ơi em làm xong rồi ạ.”
“Cảm ơn em.”
Kha TRiệu Phượng lấy từ trong túi áo khoác ra một nắm kẹo rồi để vào trong tay của cô bé đó.

Bé gái ấy reo lên đầy thích thú rồi nhanh chóng chạy đi để chia cho các bạn khách số kẹo ấy.
Nhìn đứa trẻ xa dần, cậu ta rút từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, châm điếu rồi đưa lên miệng rít một hơi.
“Chói mắt quá, quả nhiên mình không nên ra nắng mà…”