Sân bay quốc tế Califonia.
Vì sự chênh lệch về múi giờ nên nếu như ở Trung Quốc hiện đang là mười giờ tối thì ở Mỹ là khoảng chín, mười giờ sáng.
Vì đang là mùa đông, đêm qua tuyết rơi rất dày nhưng đến sáng ngày hôm nay đã ngừng lại.
Tuy có nắng nhưng vẫn không đủ để cho cơ thể của những người đi đường cảm thấy ấm hơn chút nào.
Tại sảnh đến quốc tế, Thương Âu chỉ đeo trên vai một chiếc ba lô màu đen sậm đựng một chút vật dụng tư trang.
Chờ anh ở đấy ngoài Diễm Lâm ra còn có người thư kí trước đó của anh.
Tất cả bọn họ đều mặc một bồ đồ đen kín đáo.
Nhìn ra đầu tóc hơi rối vò lên và quần áo xộc xệch chưa kịp chỉnh trang lại của anh, Diễm Lâm liền biết anh đã gấp gáp như thế nào.
“Magnus…”
“Chúng ta đi đến chỗ của bố luôn được không?”
Diễm Lâm nhìn anh rồi quay sang người thư kí Lewis, anh ta ngay lập tức hiểu ý của cô liền đưa tay chỉ ra bên ngoài.
“Xe tôi đã để ở ngoài kia rồi, Walt tiên sinh và tiểu thư đi theo tôi ạ.”
Nói rồi, cả ba người đều im lặng mà bước ra bên ngoài sảnh sân bay, ngồi vào bên trong một chiếc xe con màu đen chầm chầm lăn bánh để tiến vào bên trong trung tâm thành phố.
Sau một lúc đi trên cung đường quốc lộ, chiếc xe dừng lại trước cổng của một bệnh viện tư nhân rất lớn.
Đi trên hành lang trắng của bệnh viện, một mùi thuốc khử trùng đặc trưng ngai ngái cay xộc thẳng vào mũi khiến cho anh trong vô thức nhíu mày.
Ở trong đây, những con người mang vẻ mặt buồn bã là không hề hiếm thấy.
Ai mà chẳng biết bệnh viện là một nơi thường xuyên diễn ra những cuộc chia li vĩnh viễn, hay những nỗi đau trước những sự sống sẽ chỉ còn đếm thời gian bằng ngày, bằng phút.
“Lối này ạ.”
Thư kí Lewis dẫn cả hai đi tới một căn phòng bệnh dành riêng cho những con người có tầm quan trọng rất lớn tới xã hội, ở đây, có rất nhiều người cũng đang mặc một bộ đồ đen trang trọng đang ngồi ở trên ghế chờ bên ngoài hành lang hoặc đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, ngay khi thấy anh, họ đều đứng lên rồi cúi đầu chào anh, nép mình sang một bên để cho Thương Âu tiến vào bên trong phòng.
“Ngài Walt, ngài đến rồi ạ.”
Nhìn sơ qua thôi cũng có thể nhận ra một trong số những người tới thăm đó còn có thể thị trưởng thành phố.
Thương Âu chỉ gật đầu nhè nhẹ coi như là chào hỏi lại, sau đó anh chầm chầm bước tới bên cạnh giường bệnh, nhìn một người đàn ông đã ngoài bảy mươi, tám mươi tuổi đang nằm tĩnh lặng ở trên giường, các ống chuyền dịch, máy đo nhịp tim, máy thở… đều đã tháo ra hết rồi.
Những người y tá và bác sĩ đứng cùng trong phòng chỉ chờ anh đến thăm ông lần cuối trước khi phủ một tấm vải trắng rồi đưa ông đi.
Thương Âu đưa mắt nhìn ông, trầm lặng, anh đưa một tay lên khẽ lướt qua một bên gò má đã không còn hơi ấm của người sống nữa.
Người đàn ông này là nguyên chủ tịch của Tobias, là bố của Diễm Lâm, hay còn có thể gọi ông là người từng là bố vợ của Thương Âu.
Những năm đầu khi sang Mỹ, anh gặp rất nhiều các vấn đề.
Ngoài những định kiến về chủng tộc ra, thì vấn đề cốt lõi dẫn đến những vất vả là vì anh nghèo.
Đúng vậy.
Khi ấy, tài sản đút túi của anh chỉ vỏn vẹn đúng năm đô la, một cent và một chiếc máy ảnh.
Anh còn nhớ đó là một buổi chiều sau khi bị đuổi việc ở một quán ăn nhanh, Thương Âu rơi vào trong trạng thái thất nghiệp nên chán nản mà đi ra ngoài công viên, thất thần nhìn quang cảnh xung quanh nơi đất khách quê người.
Ở trong công viên lúc đó có rất nhiều những ông bố bà mẹ dắt con cái ra chơi, họ có màu da khác anh, nét mặt khác anh, nói bằng những ngôn ngữ mà anh không thể hiểu được.
Sự lạc lõng và bơ vơ ấy khiến cho những suy nghĩ tiêu cực cứ thế bời bời nổi lên trong đầu anh, chúng làm cho anh tuyệt vọng.
Thương Âu nhớ về quãng thời gian trước đó khi mình còn ở trong nước, rồi thở dài ra một hơi nặng nề, duỗi thẳng hai chân về phía trước rồi ngả hết lưng về đằng sau.
/Hừmmm… Không được rồi… Hừm./
Thương Âu đang trong trạng thái chán chường bỗng nghe thấy mấy tiếng động sột soạt phát ra từ bên cạnh thì ghé đầu nhìn qua, thấy một người đàn ông đã tóc bạc nguyên đầu, mặc một cái áo ca rô trắng xanh đang áp mặt vào một cái máy bán nước tự động.
Ai thế? Ăn mày sao? Ông ta đang định cướp đồ trong cái máy ấy à?
Thương Âu chỉ nhìn ông ta một lát rồi lại uể oải ngoảnh mặt đi.
Kệ chứ.
Có phải chuyện của anh đâu.
Rõ ràng anh đã chẳng muốn quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, ấy vậy mà cái người đàn ông kì lạ kia lại quay sang hỏi anh.
/Này, cậu trai à, cậu có thể cho tôi một cent không? Tôi muốn mua một lon nước dâu nhưng lại không mang theo tiền./
Thương Âu nhìn chằm chằm vào ông ta, chất giọng rề rà.
/Tại sao tôi phải cho ông chứ? Hiện tại tôi cũng chẳng khá hơn ông là mấy đâu./
Dù đã ậm ừ đáp lại nhưng người đàn ông ấy vẫn cứ mãi nhìn chằm chằm vào anh như đang rất mong chờ, Thương Âu đã cố tình phớt lờ ông ta đi rồi mà không được.
Anh không thích bị người khác nhìn chằm chằm bởi vì như vậy sẽ khiến cho cả người anh ngứa ngáy rất khó chịu.
Đồ quái dị!
/Nếu như tôi cho ông tiền thì đổi lại tôi được gì nào?/
Người đàn ông già tuổi đó đưa tay sờ cằm rồi trả lời.
/Tôi sẽ cho cậu một điều ước./
Thương Âu thực sự rất muốn cười và bảo rằng ông đang đùa tôi đấy à nhưng chẳng thể.
Anh đã chẳng còn nổi sức lực để nhấc mép lên được nữa.
/Ông có thể khiến cho mối tình tan vỡ của tôi quay trở về như xưa không?/
Người đàn ông kì cục kia quả nhiên bó tay mà lắc đầu.
/Ông có thể khiến cho mẹ tôi sống lại được không?/
Lại lắc đầu.
/Ông có thể khiến cho tôi trở nên giàu có được không?/
Thấy người đàn ông kia mãi vẫn không trả lời, Thương Âu chỉ thở dài rồi móc ở trong túi áo ra một cent bạc, ném về phía ông ấy.
/Cho ông.
Dù ông chẳng thể làm được gì cho tôi nhưng ông lại là người đầu tiên ngồi nghe tôi nói hết mấy cái mơ ước hão huyền đó.
Cảm ơn./
Nói rồi anh đút hai tay vào trong túi quần, đứng dậy rời khỏi công viên.
Anh cho ông ta cũng chẳng có nghĩ ngợi gì, sau đêm đó cũng hoàn toàn quên mất ông ta là ai.
Một tuần sau đó anh nhận việc ở trong một cửa hàng tiện lợi ở trong thành phố, làm nhân viên thu ngân.
/Của quý khách hết một trăm lẻ tám đô ạ.
Tôi nhận của chị hai trăm đô la nhé.
Đây là tiền thừa.
Cảm ơn quý khách./
Sau khi vị khách nữ kia rời đi, Thương Âu thở dài rồi tháo chiếc mũi lưỡi trai đang đội ở trên đầu ra, vẩy vẩy mái tóc đã ướt sũng mồ hôi.
Bỗng cánh cửa tiện tạp hóa lại tự động mở ra, anh vội vàng đội lại mũi lên đầu rồi nói “Kính chào quý khách”.
Vị khách đó bước vào trong cửa hàng chỉ lấy đúng một lon nước vị dâu, anh nhanh chóng thanh toán tiền cho ông ta.
/Cảm ơn quý khách.../
/Tôi dù không thể biến ba điều ước kia của cậu thành sự thật.
Nhưng tôi biết cách để cậu vẫn gần như đạt được những điều ước đó./
Giọng nói này… Anh nhận ra ông ta! Đây chẳng phải là gã đàn ông già khọm kí quái ở công viên sao?!
Thương Âu kinh ngạc đưa mắt lên nhìn ông ta.
Lão già ăn mày trong công viên với mái tóc bù xù trước đó giờ đây lại đang dứng trước mặt anh với một bộ vest âu lịch thiệp, khuôn miệng nở một nụ cười thâm niên.
Người đàn ông này tên là Arthur Gotha, chủ tịch tập đoàn Tobias.
Lúc ấy, anh vẫn chưa hề biết rằng cuộc gặp này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống tẻ nhạt và vô vọng trước kia của anh..