Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 49: 49: Anh Xin Lỗi





Mỗi lần nhớ lại về quá khứ là sẽ khiến cho Thương Âu cảm thấy vô cùng khó thở.
Anh không hề nhớ ra người con gái với bộ đồ bệnh nhân mình từng gặp ngày hôm ấy chính là Miên Lễ cho đến khi cô kể lại vào lần đầu tiên khi hai người đang hẹn hò, còn vào lần thứ hai hẹn hò đây, anh lại còn biết thêm được một việc nữa.
Thương Hàn khiến cho bố của Miên Lễ chịu một cú sốc lớn dẫn đến lên cơn đột quỵ, Miên Lễ cũng bị ông ta đánh rồi phải nhập viện, ngay khi xuất viện đã phải nghe tin dự đám tang bố, cô đã không thể nhẫn nhịn thêm được một giây nào nữa mà đi thẳng đến phòng của Mỹ Vân, chửi bà ta, chửi cả nhà họ Hạ.
Kết quả là nhận lấy một cú tát thẳng vào mặt, rồi cô bỏ nhà họ Hạ, ra ngồi ở ngoài bến xe.

Tiếp đó là những gì đã được kể.
Chết tiệt! Chắc chắn cô đã biết từ lâu rồi! Tại sao lại không nói cho anh chứ? Tại sao cô lại không nói?
Thương Âu mím môi, ấm ức mà chọc tay vào mặt của một con gấu bông siêu lớn ở trong siêu thị.
Siêu thị?
Bây giờ Thương Âu mới giật mình mà tỉnh lại khỏi cơn mê man, gấp gáp nhìn quanh lại một lượt không gian xung quanh nơi mà mình đang đứng.
Anh đã bỏ đi trong vô thức, chẳng hề nhớ nổi rằng anh vào được bên trong đây bằng cách nào.
Thương Âu thở hắt, bất lực vò đầu mình.
Nếu cứ thế này thì anh sẽ điên lên mất thôi…

“Sao lại vào trong siêu thị thế này?”
Thương Âu đứng hình trong năm giây rồi quay phắt sang bên cạnh, miệng há hốc nhìn Miên lễ đang đứng ở bên cạnh mình.
Cô vì chạy vội quá mà quên cả thở, hiện tại đang mệt đến đứt cả hơi.
Chân của Thương Âu phải nói là dài kinh dị, một bước đi bình thường của anh bằng một nửa bước chạy của cô.

Miên Lễ đã nghĩ rằng mình thực sự sẽ chẳng thể đuổi kịp theo anh thật.
May mà khi bước vào trong siêu thị, anh cứ đứng thơ thẩn mãi ở trong quầy gấu bông thì cô mới có thể đi được đến bên cạnh anh.
“Thương… Hộc hộc hộc… Âu… Khụ khụ khụ!”
Miên Lễ đứng không nổi, cô còn suýt ngã xuống nhưng đã được anh nhanh tay đỡ đứng dậy.
Tính trở nên cứng rắn một chút, vùng ra khỏi cánh tay kia để đứng ưỡn thẳng ngực về phía trước, hiên ngang nói chuyện với anh, nhưng với cái tình thế này, cô phải vừa nằm vừa nói chuyện thôi.
“Xin lỗi… Anh… đỡ em một lúc được không?”
Hai cánh tay rắn chắc của Thương Âu bế cô rất chắc chắn, đỡ cho cô ổn định lại tương đối thì mới thu trở về.
Thương Âu nhìn Miên Lễ khổ sở để ổn định lại hơi thở và hai bên cánh phổi đau nhức ấy, đôi mắt nheo lại, định hỏi cô tại sao lại đuổi theo anh nhưng Miên Lễ đã đặt một ngón tay lên miệng của anh, không cho mở lời.
“Thương Âu, em là bạn gái anh phải không?”
Thương Âu chớp mắt, ngờ nghệch nhìn cô, gật gật đầu.
Miên Lễ thấy vậy thì càng bĩu môi ra đằng trước.
“Nếu như vậy thì anh phải tin tưởng em một chút đi chứ? Nếu có gì đó vướng mắc ở trong lòng thì cứ nói hết ra, em chắc chắn sẽ lắng nghe anh mà? Còn nếu như không thể nói ra, thì đừng cố nhẫn nhịn ở trong lòng lâu như vậy.”
Cô liếc mắt sang bên cạnh nhìn một cái hộp để rất nhiều búp bê bằng bông, nhặt lấy một con rồi giơ ra trước mặt của Thương Âu.

“Anh thấy con búp bê này nó có giống em không? Nhìn nó đang nhíu mày cau có kìa.

Nếu như em làm anh ức chế hay làm sao đó, thì nếu mà không đánh được em thì anh về nhà, cầm cái con búp bê này lên mà tát tát tát tát vào mặt nó ấy.”
Miên Lễ cầm con búp bê giống mình đó, bắt đầu cosplay vẻ mặt của Thương Âu lúc đang giận dỗi mà nhéo nhéo, xoắn xoắn vào má của nó.

Xin thứ lỗi cho cô, đến bây giờ Miên Lễ vẫn còn nghĩ anh giận cô vì hồi sáng mắng anh là đồ bi3n thái.
“Aisssss! Ả này ngày hôm nay dám nổi cáu với mình, nhéo cho một phát! Hôm nay Miên Lê nổi hứng trêu chọc mình sao, đấm một cú! Sáng nắng chiều mưa, đang yên đang lành ả giao cho mình cả đống việc làm, cốc đầu này! Á à, còn dám mắng mình nữa sao? Tội nhiều không xuể!”
Thương Âu thở hắt nhìn Miên Lễ lắc lắc con búp bê tội nghiệp ấy, vội vàng giữ lấy tay cô.
“Anh xin lỗi.”
“Hả? Tại sao lại xin lỗi em?”
Thương Âu nhìn cô, mím môi.
“Anh xin lỗi.”
Thương Âu xoa tay của cô, đôi mày kiếm chau chặt vào nhau, cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy vết nổi đỏ đang dần chuyển sang màu tím ở trên tay cô.
Cái này là tại anh.

Chết tiệt.
“Miên Lễ, em…” Thương Âu nuốt nước bọt: “Xin lỗi, đáng lẽ ra anh không nên nổi giận với em như vậy.”
Miên Lễ nhìn lên nét mặt khổ sở của anh, vội vàng lắc đầu.
“Ài! Có sao đâu.

Dù gì trước đó em bắt nạt anh cũng nhiều, một cái đau này thì có đáng gì đâu?”
Nếu cứ trong tình trạng mất kiểm soát này, thì anh sợ mình sẽ vô tình làm tổn thương cô mất.

“Miên Lễ, có phải em đã biết chuyện rằng bố anh và mẹ em… là tình nhân của nhau rồi phải không?”
Ngay lập tức, đôi tay trắng nõn đang được anh bao lấy chợt trở nên cứng đờ.

Biết ngay mà!
“Tại sao em lại không nói cho anh biết? Tại sao lại giấu mãi chuyện này vậy? Em định để anh trở thành một thằng ngốc chẳng hề biết cái quái gì cho đến tận lúc chết sao?”
“Thương Âu à!”
“Miên Lễ, lẽ nào anh… không được phép biết sự thật sao?”
Thương Âu ôm lấy cả người cô, khuôn mặt vùi vào trong hõm cổ cô.
“Gia đình em thành ra thế này, anh thực sự thấy rất có lỗi…”
Miên Lễ hơi hé miệng nhưng rồi lại mím chặt vào với nhau, cô cũng vòng tay ôm chặt lấy anh vào lòng, đầu ghé vào vai anh.
“Đó đâu phải là lỗi của anh đâu? Đừng xin lỗi nữa…”
Em làm sao có thể hận được một chàng trai ngốc nghếch, có thể động lòng vì một người mà mình chưa từng gặp mặt lần nào, sẵn sàng móc hết tiền túi ra để nhường tấm vé xe cho em?