Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 42: 42: Có Thích Khách





Mỹ Vân đã hoàn toàn gạt bỏ đi ý định sẽ hãm hại Miên Lễ, nhưng bà ta quên chưa báo lại cho tên đồng bọn.
Hắn sau khi nhận được điện thoại đã cải trang thành một nhân viên giao hàng, lái một chiếc xe motor đi đến cổng lâu đài của Hạ gia.
Đến đây, hắn ta đã bị bảo vệ chặn lại.
“Anh là ai? Ở đây cấm người ngoài bước vào.”
Tên đàn ông đó kéo cao chiếc khăn bịt mũi và miệng lên.
“Có một gói hàng được đề địa chỉ chuyển tới đây, người đặt là phu nhân Hạ.”
Người bảo vệ đó nhìn chằm chằm vào hắn, vẩy tay ra hiệu cho toàn bộ những lính bắn tỉa đang ẩn nấp ở xung quanh căn nhà canh trừng hắn còn mình thì lấy ra một chiếc điện thoại ở trong túi áo ra, gọi điện thông báo với quản gia.
“Có một người giao hàng bảo muốn đưa cho Hạ phu nhân một món bưu kiện mà bà ấy đặt.

Có phải là do bà ấy đặt không?”
“…” - Không nghe rõ.

Người bảo vệ gật đầu, sau đó anh ta cất lại điện thoại vào trong túi áo.
“Cậu là ai?” Người bảo vệ lấy từ bên cạnh thắt lưng ra một khẩu súng lục, giơ đến trước mặt hắn: “Hạ phu nhân không hề đặt bất cứ món hàng nào cả.”
Tên đàn ông hả một tiếng sửng sốt, nhìn đầu của cây súng đang chĩa thẳng vào trán mình, kèm với đó là một vài tia lazer màu đỏ lấp lóe từ trên trần nhà tòa lâu đài chiếu xuống, hắn ta đã lắp bắp, kinh sợ đến suýt són ra cả quần.
“Anh, anh ơi?...!Em… Thực sự là có gói hàng được đặt tới đây mà? Anh đã hỏi kĩ chưa?”
Người bảo vê nhíu mày nhìn hắn ta, vừa huơ huơ khẩu súng, ngay lập tức một cấp dưới đang đứng ở đằng sau đã nhanh chóng bước lên.
Tên kia còn chưa kịp hét lên thì hộp đựng đồ giao hàng ở đằng sau đã bị mở tung ra.

Ở bên trong, hộp đựng đồ chẳng hề có lấy một món bưu kiện nào cả, thay vào đó là một bộ dụng cụ ghi hình.
Ánh mắt của người bảo vệ càng trở nên tối tăm hơn.
Phóng viên sao? Nhưng chẳng có phóng viên nào lại lén la lén lút để lẻn được vào bên trong tòa lâu dài cả, và hơn hết, bữa tiệc lần này của Hạ gia cấm tuyệt đối không được cho bất cứ phóng viên hay nhà báo nào được phép tiến vào bên trong sảnh tiệc.
Như vậy chỉ còn suy đoán thứ hai, tên này đang có âm mưu bất chính mà thôi.
Người bảo vệ đô con tiến sát về phía hắn, khẩu súng trên tay đặt vào giữa bụng hắn.
“Tôi cho cậu hai lựa chọn.

Một là cút ra khỏi đây và không bén mảng đến tòa lâu đài thêm một lần nào nữa, hai là ăn một viên đạn vào bụng rồi bị vùi thây dưới đáy biển.

Cậu chọn cái nào?”
Một kẻ sống hèn mọn như gã đàn ông này thì làm sao mà chọn chết được.

Hắn đã sợ đến toàn thân run rẩy, lắp bắp nói xin tha tội rồi vội vã leo lên motor rồi phóng như bay rời đi.

Nhưng chỉ vừa đi ra bên ngoài, đứng cách cổng tòa lâu đài một khoảng, hắn quay đầu nhìn ra sau, thấy đã không còn bóng dáng của những người bảo vệ hay tia sáng từ súng bắn tỉa nữa, hắn đã ngay lập tức lấy điện thoại ra từ trong túi áo, như phát điên mà bấm gọi cho Mỹ Vân.
Nhưng điện thoại hắn dù có đổ chuông biết bao nhiêu lần đều không được Mỹ Vân bắt máy, đó là bởi vì điện thoại của bà ta đã vỡ tan tành ở trong tay của Tiêu Niên rồi, đương nhiên hắn không biết chuyện này nên hiện tại đang vô cùng tức tối.
“Mẹ kiếp! Con ả đ* khốn nạn!”
Hắn tức giận đấm vào một gốc thân cây gần đấy.

Mỹ Vân đã lừa hắn, suýt nữa đã khiến cho hắn mất mạng thật rồi!
Cục tức này hắn nuốt không trôi! Nếu đêm nay hắn không thể khiến cho Mỹ Vân khốn đốn thì những đêm về sau hắn ngủ không ngon giấc!
Nghĩ đến đó, hắn liền tắt nguồn điện thoại rồi cất vào trong túi quần, bỏ lại chiếc xe motor dựng ở trên vỉa hè rồi lén lút chạy xuyên qua những khoảng rừng rậm rạp ở trước cổng tòa lâu đài, vòng ra phía cổng sau.
Ở đây bảo vệ thưa hơn rất nhiều, hắn canh cho những người bảo vệ rời đi, liền lẻn vào trong bãi đỗ xe của những vị khách được mời tới.
“Biển số xe J-WX659… Ha ha! Đây rồi!”
Hắn lẩm bẩm tìm đến con xe Mercedes màu trắng ở trong góc của bãi đỗ xe, đây là chiếc xe của Mỹ Vân, biển số xe của bà ta hắn đã ghi nhớ rõ ở trong đầu.
Gã đàn ông liếc nhìn quan sát ra xung quanh, tay lấy từ trong túi áo ra một cái kéo rồi đặt ở trước lốp xe, dùng lực, chọc thủng một lỗ rất lớp.
Chiếc lốp xe kêu bụp lên một tiếng rất to rồi dần dần xẹp xuống, phát ra những tiếng xì xì.
Hắn chọc được một lỗ rồi liền cầm theo dụng cụ lê đến chiếc bánh ở đằng sau, lặp lại động tác vừa rồi, đâm thủng thêm một lốp bánh nữa, rồi chuyển qua lốp thứ ba.
Nhưng đến lốp thứ tư, khi hắn đang chuẩn bị đì lực vào chiếc kéo, đột ngột từ đằng xa có hàng loạt ánh đèn pin chiếu tới, cùng với đó là một tiếng gầm lên rất lớn của một người bảo vệ.

“Đang làm gì ở đó thế hả?!”
Chết!
Gã đàn ông kia hoảng hốt rụt vội chiếc kéo cất lại vào trong túi áo, thấy sau tiếng hét lên của người bảo vệ là đồng loạt những người bảo vệ cầm súng khác đều kéo nhau chạy tới, đầu óc hắn đã hoàn toàn bị cơn sợ hãi lấp đầy, không kịp suy nghĩ gì cả đã chạy thục mạng vào bên trong tòa lâu đài.
“Hắn ở kia! Mau bắt thích khách lại!”
Những người bảo vệ rầm rầm đuổi theo hắn, mà ở phía trước hắn cũng có những người bảo vệ từ trong sảnh chính chạy về phía cổng sau.
Tình thế như một chiếc gọng kìm, hắn không thể chạy về đằng sau hay tiến lên tiếp được, túng quẫn quá liền mở vội một cánh cửa phòng gần đó rồi trốn vào bên trong, khóa kín cửa lại.
“…?”
Miên Lễ vì không ở lâu được trong những nơi ồn ào, cũng vì mệt quá nên nằm nghỉ ở trong căn phòng ấy, đột ngột cửa phòng bị bật tung ra rồi có một người đàn ông lạ mặt lao vào bên trong rồi đóng sầm cửa lại.
Trong lúc cô còn chưa kịp có phản ứng, gã đàn ông đó đã lao đến bóp lấy cổ cô, lấy một con dao ở trong người ra rồi đặt kề ở cổ cô.
“Câm miệng! Nếu mày mà hét lên thì tao sẽ cắt cổ mày đấy! Mau! Giúp tao thoát ra khỏi đây thì tao cho mày sống!”.